Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 150: Vợ cậu cưới cũng được đấy
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:14:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu Bồ , cháu nên bớt chút thời gian qua thăm , dù chồng cũng từng cứu mạng cháu.” Hiệu trưởng Quách dạy học trồng bao năm, chú trọng nhất là lễ nghĩa, nhịn nhắc nhở.
“Vâng, ạ, cháu sẽ .” Bồ Nguyệt đỏ mặt, vội vàng đáp lời.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Người phụ nữ bên cạnh lúc cũng kìm Hạ Thanh Nịnh thêm vài , ngờ cô tài ăn và khả năng ứng biến như .
Tiểu Tú, cháu gái hiệu trưởng Quách, rõ ràng cũng là đứa thông minh, tiếp tục nhục Bồ Nguyệt ở đề tài nữa mà trực tiếp khen ngợi Hạ Thanh Nịnh mặt cô :
“Chị dâu, chị thật đấy, ăn mặc cũng nữa. Chất vải cái váy em thấy bao giờ, chắc chắn rẻ nhỉ.”
Bồ Nguyệt vẫn luôn coi thường Tiểu Tú, luôn cảm thấy cô bé là dân quê, nào đến cũng châm chọc vài câu. Những điều Tiểu Tú đều âm thầm ghi nhớ, chỉ chờ ngày cho cô bẽ mặt.
Lần Bồ Nguyệt đến, mặt hiệu trưởng Quách cứ nhắc mãi đến Lục Kinh Chập, Tiểu Tú liền cô ý với . Thế nên bác cả giới thiệu đàn ông là Lục Kinh Chập, cô bé liền nảy ý định, lén gọi điện cho Bồ Nguyệt, ngờ cô đến thật.
Hạ Thanh Nịnh Tiểu Tú dùng để chọc tức Bồ Nguyệt, nhưng cô quả thực cũng đủ đáng ghét, rõ cô và Lục Kinh Chập kết hôn mà vẫn cứ sán , vì thế liền thuận theo lời Tiểu Tú, đáp:
“À, cái là Kinh Chập mua cho chị.”
“Oa, Kinh Chập với chị thật đấy.” Tiểu Tú cảm thán đúng lúc, còn bồi thêm:
“Hai xứng đôi quá mất, trai tài gái sắc. Nếu đổi là phụ nữ tầm thường thì xứng với Kinh Chập.”
Ai cũng “ phụ nữ tầm thường” là ám chỉ Bồ Nguyệt. Sắc mặt Bồ Nguyệt thoáng cái lúng túng, đó vội vàng giả vờ bình tĩnh. Sau khi Hạ Thanh Nịnh chặn họng nên lời, giờ cô mất khí thế kiêu ngạo ban đầu.
“Biết cái gì mà xứng với xứng.” Lúc phụ nữ bên cạnh Tiểu Tú dạy dỗ:
“Cháu đừng thấy ăn mặc mà ham hố. Cháu đến đây là để học hành, đừng tưởng lấy chồng thành phố là đổi đời. Không tri thức văn hóa thì dù xinh đến mấy cũng coi thường thôi.”
Bà dạy học mấy chục năm, ghét nhất là loại chỉ cái vỏ bề ngoài mà chịu cầu tiến. Theo bà , phí thời gian chưng diện bằng thêm vài cuốn sách. Đối với việc giáo d.ụ.c con cháu bà càng nghiêm khắc, cho nên Tiểu Tú đến đây, bà bao giờ mua quần áo cho nó, nhưng sách vở thì cho ít.
Tuy Hạ Thanh Nịnh mất mặt, nhưng mặt hai con bé nhà quê , Bồ Nguyệt vẫn tràn đầy cảm giác ưu việt. Tự cho là học sinh cấp ba tri thức bằng cấp, mặt đều hơn hẳn bọn họ, cô cũng hùa theo dạy đời Tiểu Tú:
“Sư mẫu đúng đấy, tri thức quan trọng lắm, em học cho giỏi . Sau bằng cấp ba mới coi là công tác văn hóa thực thụ, khác hẳn với tầng lớp tiểu học sơ trung.”
Những lời rõ ràng là cho kẻ “vô văn hóa” Hạ Thanh Nịnh . Ngay khi Lục Kinh Chập định lên tiếng phản bác vợ thì bỗng nhiên mở cửa bước .
Người là một ông cụ sáu bảy mươi tuổi, tay trái cầm cần câu, tay xách cái xô, trong xô mấy con cá trắm cỏ to bằng bốn ngón tay.
Thấy ông về, phụ nữ vội vàng đón lấy cái xô trong tay ông, hỏi:
“Cha, hôm nay thu hoạch thế nào ạ?”
“Cũng tàm tạm, đủ nấu bát canh.” Ông cụ đưa xô cho con dâu, đang định cất cần câu thì đầu thấy trong nhà khách. Ánh mắt lướt qua, cuối cùng dừng mặt Hạ Thanh Nịnh, khuôn mặt nho nhã lập tức nở nụ :
“Ơ, Tiểu Hạ.”
Hạ Thanh Nịnh cũng theo tiếng , phát hiện ông cụ chính là vị giáo sư đại học dạy vẽ ký họa cô mẫu.
Thảo nào đầu tiên thấy hiệu trưởng Quách, Hạ Thanh Nịnh thấy quen quen, hóa ông cụ là cha của hiệu trưởng Quách, hai quả thực nét giống .
“Chào giáo sư Quách ạ.” Hạ Thanh Nịnh lễ phép chào hỏi.
“Chào cháu, chào cháu.” Giáo sư Quách gật đầu.
“Cha, cha quen Tiểu Hạ ạ?” Hiệu trưởng Quách vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-150-vo-cau-cuoi-cung-duoc-day.html.]
“Con bé chính là cô học trò tài mà cha kể với con đấy, cha gặp ở nhà máy.” Giáo sư Quách giải thích.
Nghe ông , đều ngạc nhiên về phía Hạ Thanh Nịnh. Phải vị giáo sư Quách dạy ở đại học, ông khen một câu “ tài”, chắc chắn là thực học.
Bồ Nguyệt và phụ nữ còn nhạo Hạ Thanh Nịnh vô văn hóa, giờ phút sắc mặt kinh ngạc hổ, trông thật đặc sắc.
“Cô bé Tiểu Hạ đơn giản , chẳng những hiểu tranh trừu tượng mà còn thể lý giải chính xác ý cảnh tác giả truyền đạt. Cha dạy nhiều sinh viên đại học mà chắc năng lực lĩnh ngộ như con bé .” Giáo sư Quách tiếp tục khen ngợi, đó Hạ Thanh Nịnh hỏi:
“Tiểu Hạ, cháu đến lớp của bác?”
Hạ Thanh Nịnh vị lão giả nho nhã , do dự một chút :
“Thật ngại quá giáo sư Quách, cháu sắp theo chồng đến đơn vị (tùy quân), ở Bắc Thành nữa. Nếu cơ hội, cháu sẽ đến thỉnh giáo bác ạ.”
Nghe thấy hai chữ “tùy quân”, sắc mặt Bồ Nguyệt đột nhiên cứng đờ. Anh thế mà đưa cô theo quân đội, chuyện rõ ràng ngoài dự liệu của cô .
“À, tùy quân .” Giáo sư Quách sang Lục Kinh Chập bên cạnh, dường như mới nhận , hậu tri hậu giác :
“Chồng cháu là Kinh Chập hả.”
“Chào giáo sư Quách ạ.” Lục Kinh Chập trầm giọng chào.
Hóa ông là giáo sư, Hạ Thanh Nịnh chút ngạc nhiên, cô cứ tưởng ông chỉ là giáo viên đại học bình thường.
“Tốt , Kinh Chập, cưới cô vợ cũng đấy.” Giáo sư Quách che giấu sự tán thưởng đối với Hạ Thanh Nịnh.
Mọi trò chuyện thêm một lúc, Lục Kinh Chập thấy thời gian cũng hòm hòm liền dậy cáo từ. Điều khiến Hạ Thanh Nịnh bất ngờ là, đợi hai cha con họ Quách mở miệng, phụ nữ lên tiếng :
“Đi mà , ăn cơm xong hẵng về.”
Thái độ của bà khiến Hạ Thanh Nịnh chút khó hiểu, đó sự giữ nhiệt tình của cha con họ Quách, Lục Kinh Chập đành ở .
Hạ Thanh Nịnh xem giờ, bên Vương Minh Phương sớm nhất cũng chiều mới tay, về sớm quá ngược sẽ hỏng kế hoạch của họ, vì thế cũng hùa theo ở .
Bên phía nhà họ Lục, việc đều thực hiện theo kế hoạch của Vương Minh Phương.
Vương Minh Phương đưa cho Hà San San một lọ thuốc, loại t.h.u.ố.c cũng chính là loại bốn năm họ cho Hạ Thanh Nịnh uống. Người uống t.h.u.ố.c sẽ mất ý thức tự chủ, nhưng hôn mê, khác bảo gì thì nấy.
Muốn giải loại t.h.u.ố.c cũng đơn giản, chỉ cần tạt nước lạnh mặt uống thuốc, vài phút đó sẽ tỉnh táo .
Sau khi chuẩn xong xuôi, để xua tan nghi ngờ của Liêu Cường, buổi sáng Vương Minh Phương và Lục Lập Đông đưa bé Anh Anh ngoài, cố ý để Diêu Hồng Mai ở nhà một , với cô rằng Hà San San mời chủ nhiệm phân xưởng đến ăn cơm, Hà San San nấu ăn dở nên nhờ cô ở nhà giúp một tay.
Diêu Hồng Mai giả vờ gì, lời ở .
Trước khi cửa, Vương Minh Phương cố ý dặn dò Hà San San tìm cơ hội bỏ t.h.u.ố.c bát của Diêu Hồng Mai và Liêu Cường, đó để họ tự lên chiếc giường ngoài phòng khách. Xong xuôi thì dùng nước lạnh đ.á.n.h thức Liêu Cường ngoài hội họp với bọn Vương Minh Phương.
Tên Liêu Cường háo sắc như , Diêu Hồng Mai trông cũng , tỉnh thấy phụ nữ bên cạnh thì thể động tà tâm, đến lúc đó bọn họ về bắt gian là xong.
Hà San San chút lo lắng, hỏi Vương Minh Phương loại t.h.u.ố.c hiệu quả thực sự thần kỳ như .
Vương Minh Phương vẻ mặt đắc ý, bảo thử nghiệm Hạ Thanh Nịnh , hiệu quả cực , bảo cô lên giường Lục Kinh Chập là cô lên ngay, xong việc còn chẳng nhớ gì cả.
Có trường hợp thành công , Hà San San cũng yên tâm, bắt đầu thực hiện theo kế hoạch của .