Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 149: Vợ tôi "khẩu chiến" cũng lợi hại lắm

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:14:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Kinh Chập nể nang gì Bồ Nguyệt khiến cô vô cùng hổ. Lúc , Tiểu Tú, cháu gái thầy Quách, đúng lúc từ trong phòng , thấy Bồ Nguyệt liền tỏ vẻ ngạc nhiên:

 

“A, chị Bồ, chị đến nhanh thế?”

 

Câu hiển nhiên hỏi bất lịch sự. Tiểu Tú xong thấy đều , vội giải thích:

 

“Không , em ý đó. Vừa nãy em gọi điện rủ chị Bồ qua chơi, lúc đầu chị bảo thời gian, em mới tiếc nuối : ‘Tiếc quá, Kinh Chập khéo đến, bạn học các chị lỡ mất dịp gặp mặt ’. Không ngờ chị Bồ đến nhanh như nên em mới hỏi thế thôi ạ.”

 

Ý tứ lời quá rõ ràng. Bồ Nguyệt chủ động đến thăm hiệu trưởng Quách mà là tin Lục Kinh Chập đến nên mới cố tình chạy tới. Thế mà còn giả bộ như tình cờ gặp gỡ, thật sự là quá giả tạo.

 

Hạ Thanh Nịnh trong lòng sáng tỏ. Cô bé rõ ràng cố ý cho , vạch trần lời dối của Bồ Nguyệt, khiến cô xuống đài mặt .

 

Xem giữa Tiểu Tú và Bồ Nguyệt ân oán gì đó.

 

Vừa Lục Kinh Chập “giáo huấn”, giờ vạch trần dối tại trận, sắc mặt Bồ Nguyệt rõ ràng tự nhiên, vội vàng giải thích:

 

“Chị vốn cũng định hôm nay đến thăm hiệu trưởng và sư mẫu, nhưng bệnh viện bên đột xuất thông báo việc. Mọi đấy, bệnh viện là như , tình huống bất ngờ nhiều...” Cô gượng, cố tỏ tự nhiên:

 

“Cho nên mới bảo việc đến , đó thông báo hủy việc nên chị vẫn theo kế hoạch đến thăm hiệu trưởng và sư mẫu.”

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Thực chính là Tiểu Tú Lục Kinh Chập đưa vợ đến nhà hiệu trưởng Quách nên mới tức tốc chạy tới.

 

cũng chẳng xuất phát từ tâm lý gì, sự cam lòng vì Lục Kinh Chập, sự coi thường khinh bỉ đối với Hạ Thanh Nịnh, liền đến mặt bọn họ tìm cảm giác tồn tại, thuận tiện nhân cơ hội nh.ụ.c m.ạ Hạ Thanh Nịnh như .

 

điều cô ngờ tới là con nhãi Tiểu Tú chơi một vố. Chắc là đến đây chê bai Tiểu Tú quê mùa, còn chê cách ăn mặc của nó nên nó ghi hận trong lòng, cố ý khó xử.

 

Quả nhiên dân nhà quê lên ai cũng đầy tâm cơ. Hạ Thanh Nịnh như , con bé Tiểu Tú cũng thế.

 

“À , , thế cũng khéo thật.” Hiệu trưởng Quách đỡ, rõ ràng là đang tìm bậc thang cho Bồ Nguyệt xuống.

 

Hạ Thanh Nịnh định để cô xuống thang dễ dàng như . Đối với những lời cô cố tình nhắm , cũng nên cho cô một bài học.

 

Chỉ Hạ Thanh Nịnh dường như lơ đãng mở miệng: “Xem bác sĩ Bồ ngày thường thực sự bận rộn nhỉ.”

 

thể so với sự thanh nhàn của công nhân nhà máy các cô .” Bồ Nguyệt cố tình so sánh công việc với Hạ Thanh Nịnh, giọng điệu giấu sự kiêu ngạo:

 

đây cũng là chức trách của chúng , cứu chữa bệnh mà, chuyện bận mệt.”

 

Chỉ vài câu tự dựng lên cho một hình tượng cao cả, nhân tiện còn hạ thấp công việc “thanh nhàn” của Hạ Thanh Nịnh.

 

“Vậy thì thật đáng quý, bận rộn như thế mà vẫn thường xuyên bớt chút thời gian qua thăm hiệu trưởng Quách.” Hạ Thanh Nịnh hề phản bác, thuận thế còn khen cô .

 

Bồ Nguyệt cứ tưởng Hạ Thanh Nịnh thật lòng khen , trong lòng càng thêm đắc ý, hiên ngang lẫm liệt :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-149-vo-toi-khau-chien-cung-loi-hai-lam.html.]

 

“Đây đều là việc nên . Giờ Quách Bằng còn nữa, sư mẫu với như , bận đến mấy cũng dành thời gian đến thăm của đồng đội chứ.”

 

“À, nhắc đến đồng đội, suýt thì quên mất. Lần và Kinh Chập thăm chị A Chân, chị còn nhờ gửi lời hỏi thăm cô đấy.” Hạ Thanh Nịnh đến đây, chuyển chủ đề hỏi:

 

“Chị A Chân , cô còn nhớ ? Chính là vợ của Đoàn trưởng Tăng Hiến Quốc.”

 

Bồ Nguyệt thấy tên “chị A Chân”, sắc mặt liền chút tự nhiên, trong lòng loáng thoáng bất an, hiểu tại Hạ Thanh Nịnh đột nhiên nhắc đến . Chưa kịp phản ứng thì Hạ Thanh Nịnh tiếp:

 

“Đoàn trưởng Tăng chắc cô quên chứ? Hồi cô ngã xuống núi, chính là cứu cô lên đấy.”

 

Trực giác mách bảo Bồ Nguyệt rằng Hạ Thanh Nịnh sẽ vô duyên vô cớ nhắc đến những , chắc chắn đang đào hố cho nhảy. Lục Kinh Chập đang đây, cô cũng tiện phủ nhận, chỉ đành căng da đầu :

 

“Nhớ, nhớ chứ.”

 

“Lần bọn thăm chị A Chân, chị còn điều từ đơn vị về . Lúc còn thấy lạ, chẳng lẽ lâu như từng đến thăm họ nào ?” Hạ Thanh Nịnh vẻ ngạc nhiên hỏi.

 

Bồ Nguyệt chút luống cuống. Thế chẳng rõ cô vong ơn phụ nghĩa ? Điều trái ngược với hình tượng “ngời sáng” mà cô dựng lên, khỏi biện giải cho :

 

“Bệnh viện quả thực bận, nhất thời dứt ...”

 

“Ồ, thế ?” Hạ Thanh Nịnh tỏ vẻ hiểu lắm, hỏi ngược :

 

cô chẳng bảo dù bận đến mấy cũng thăm đồng đội ? Chẳng lẽ chị A Chân đồng đội của cô?”

 

Thế chẳng vả mặt Bồ Nguyệt đôm đốp ? Bồ Nguyệt hỏi đến cứng họng, mặt cũng vô thức đỏ lên.

 

Lần chị A Chân nhắc chuyện với Hạ Thanh Nịnh, vẻ mặt còn chút bất đắc dĩ. Xem Bồ Nguyệt phân loại ba bảy loại, cô chỉ chọn lọc thăm những địa vị”.

 

Hạ Thanh Nịnh cũng định buông tha cô dễ dàng như , tiếp tục hỏi:

 

“Hơn nữa chị A Chân còn là vợ ân nhân cứu mạng cô, cô về hơn một năm , chẳng lẽ thực sự bớt chút thời gian nào thăm họ ?”

 

Nghe Hạ Thanh Nịnh xong, đồng loạt chuyển ánh mắt sang Bồ Nguyệt. Người phụ nữ còn thích, nhiệt tình với cô , mặt cũng tự chủ hiện lên vẻ bất mãn.

 

Bồ Nguyệt nếu thật sự bận rộn như lời cô , thời gian thường xuyên đến thăm hiệu trưởng Quách ? Lời giải thích duy nhất là cô lãng phí thời gian những đem lợi ích cho mà thôi.

 

...” Bồ Nguyệt giải thích nhưng tìm lý do thích hợp, chỉ thốt một chữ “ nghẹn họng trân trối.

 

Hạ Thanh Nịnh liên tiếp đặt câu hỏi dồn dập khiến Bồ Nguyệt mất mặt, còn để ấn tượng “vong ơn phụ nghĩa”, “hám lợi” trong mắt .

 

Lục Kinh Chập Hạ Thanh Nịnh bình tĩnh phản kích Bồ Nguyệt một cách cứ, khóe miệng bất giác cong lên. Không ngờ vợ “khẩu chiến” cũng lợi hại phết!

 

 

Loading...