Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 147: Đây là học trò xuất sắc nhất của tôi
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:14:21
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Để tạo điều kiện cho con Vương Minh Phương thực hiện kế hoạch, sáng sớm hôm Hạ Thanh Nịnh dậy đ.á.n.h răng rửa mặt. Cô mặc bộ nội y màu trắng tự may, đó một chiếc váy voan mỏng màu xanh lá, trang điểm chải chuốt xong xuôi gọi Lục Kinh Chập dậy.
Cô bảo thăm hiệu trưởng Quách sớm một chút, vì cô về 2 giờ chiều, buổi chiều cô việc quan trọng cần .
Lục Kinh Chập lờ mờ cảm nhận điều gì đó nhưng hỏi nhiều. Anh vệ sinh cá nhân xong, mặc quân phục cùng Hạ Thanh Nịnh khỏi nhà từ sớm.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hai khỏi nhà, tiên đạp xe đến cửa hàng bách hóa một chuyến, mua những món quà đang thịnh hành lúc bấy giờ: một lọ đồ hộp đào vàng, một hộp sữa mạch nha, một ít hoa quả và một cây t.h.u.ố.c lá.
Hiệu trưởng Quách sống trong khu tập thể của trường học trong nội thành. Hôm nay là cuối tuần, trường học nghỉ. Đến cổng trường, Lục Kinh Chập đưa thẻ sĩ quan , bảo vệ liền lịch sự cho hai .
Đang tháng sáu, cây cối xanh , trong trường tràn đầy sức sống.
Khu tập thể giáo viên ở phía tây trường học, đạp xe qua một con đường rợp bóng cây dài. Hạ Thanh Nịnh xe, gió mát hiu hiu, chim hót hoa thơm, khoảnh khắc cô bỗng cảm thấy như trở khuôn viên đại học. Bầu khí yên tĩnh và tươi khiến tâm trạng cô cũng thư thái hẳn.
Hai dựng xe khu tập thể, xách quà theo cầu thang hẹp lên tầng hai, dừng một cánh cửa dán câu đối. Lục Kinh Chập giơ tay, gập ngón tay , dùng khớp xương gõ nhẹ cửa.
Hạ Thanh Nịnh bên cạnh, ánh mắt tự nhiên rơi câu đối hai bên cửa.
Rất nhanh cô chú ý tới chữ câu đối, là kiểu chữ thảo phóng khoáng, qua là do chủ nhân tự . Người thường nét chữ nết , cô đoán vị hiệu trưởng Quách hẳn cũng là một phóng khoáng, câu nệ tiểu tiết.
Đang suy nghĩ thì cửa mở từ bên trong. Một phụ nữ tóc ngắn ngang tai, mặc áo kiểu Lenin ở cửa.
Tướng mạo phụ nữ hề hiền hậu, trông thậm chí chút dữ dằn, toát vẻ quy củ, nghiêm túc. Phản ứng đầu tiên của Hạ Thanh Nịnh là liên tưởng đến hình tượng chủ nhiệm giáo d.ụ.c hắc ám học sinh yêu thích trong trường.
Sau khi nhận Lục Kinh Chập, phụ nữ tỏ vẻ mấy nhiệt tình. Khi ánh mắt bà dừng bộ quân phục phẳng phiu của , sắc mặt rõ ràng càng tệ hơn, giọng điệu lạnh nhạt :
“Là .”
Hạ Thanh Nịnh chút bất ngờ. Thái độ của phụ nữ rõ ràng là vui, thậm chí thể là chào đón bọn họ. Xưa nay đối xử lạnh nhạt là chuyện thường với cô, nhưng thấy đối xử như với Lục Kinh Chập thì đây là đầu tiên cô thấy.
“Cháu chào sư mẫu ạ.” Lục Kinh Chập trầm giọng chào hỏi.
Người phụ nữ ậm ừ cho qua chuyện: “Vào .” Nói xong trong nhà, gọi vọng trong:
“Lão Quách, học trò cưng mà ông mong ngóng mấy hôm nay đến đấy.”
Bốn chữ “học trò cưng” rõ ràng mang ý khen ngợi.
Hạ Thanh Nịnh khó hiểu Lục Kinh Chập, ánh mắt như hỏi: Tại phụ nữ thái độ như ? Từ biểu cảm của Lục Kinh Chập thể thấy, dường như cũng chút bất ngờ.
Người phụ nữ lâu thì một đàn ông bốn năm mươi tuổi bước . Khi thấy Lục Kinh Chập, mặt ông rõ ràng mang theo nụ , gọi to:
“Kinh Chập đến đấy , mau nhà .”
Giọng ông vang, đây lẽ là đặc điểm của nghề giáo viên.
“Chào hiệu trưởng Quách ạ.” Lục Kinh Chập chào hỏi xách quà .
Hạ Thanh Nịnh cũng theo trong. Cô ngờ hiệu trưởng Quách trẻ như , nét chữ cứng cáp câu đối, cô còn tưởng sẽ là một ông cụ sáu bảy mươi tuổi.
Tuy nhiên, vị hiệu trưởng Quách trông quen mắt, Hạ Thanh Nịnh cứ cảm thấy gặp ở đó nhưng nhất thời nhớ .
Hai nhà, đặt quà lên bàn. Hiệu trưởng Quách mời hai xuống ghế sofa, còn thì rót nước.
Lúc Hạ Thanh Nịnh chú ý tới tường treo vài bức tranh, tranh thủy mặc, tranh sơn dầu, vẽ sống động. Mỗi bức tranh đều ký tên —— ‘Quách Hoài Sinh’, bên cạnh tên còn đóng dấu triện.
Hóa vị hiệu trưởng Quách dạy mỹ thuật. Hạ Thanh Nịnh đang suy đoán thì thấy bức ảnh một chiến sĩ trẻ treo tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-147-day-la-hoc-tro-xuat-sac-nhat-cua-toi.html.]
Người trong ảnh giống hiệu trưởng Quách, nhưng trông trẻ, chỉ mười tám mười chín tuổi, mặc quân phục, đeo hoa đỏ, toe toét, trông tràn đầy sức sống và phóng khoáng.
“Nào, Kinh Chập uống nước .” Hiệu trưởng Quách đưa nước cho Lục Kinh Chập. Lục Kinh Chập “cảm ơn” đưa hai tay đón lấy. Hiệu trưởng Quách đưa ly nước khác cho Hạ Thanh Nịnh, hỏi Lục Kinh Chập:
“Đây là vợ em hả?”
“Vâng ạ.” Lục Kinh Chập đáp tự nhiên, dường như xác nhận phận vợ của Hạ Thanh Nịnh từ tận đáy lòng.
“Cảm ơn hiệu trưởng Quách ạ.” Hạ Thanh Nịnh nhận ly nước, lễ phép cảm ơn.
“Tốt, , thành gia lập thất là .” Hiệu trưởng Quách gật đầu, trong mắt ánh lên ý .
“Vui vẻ thế gì?” Người phụ nữ bên cạnh sa sầm mặt, bỗng nhiên chen :
“Lại chẳng con dâu ông. Hừ, cũng , đời ông chẳng thể con dâu nữa, cũng chỉ thể vui lây với khác thôi.”
Trong mắt Lục Kinh Chập thoáng qua nét buồn bã, dường như hiểu điều gì.
Nghe bà những lời mất hứng, nụ của hiệu trưởng Quách cũng tắt ngấm, sắc mặt hổ, đó với phụ nữ:
“Vừa nãy bà bảo tưới hoa ngoài ban công ? Mau tưới .”
Rất rõ ràng hiệu trưởng Quách đang tìm cớ để đuổi khéo bà vợ . Người phụ nữ đương nhiên hiểu ý, gì thêm, lạnh lùng bỏ .
Trong lúc khí chút gượng gạo, một cô gái mười bảy mười tám tuổi từ trong phòng , hỏi hiệu trưởng Quách:
“Bác cả, ai đến thế ạ?”
Hạ Thanh Nịnh để ý thấy cô gái ăn mặc phần quê mùa, thậm chí so với phụ nữ còn già dặn hơn, vẻ hợp với phong cách văn nghệ tao nhã của gia đình .
“À, học trò cũ của bác.” Nói xong giới thiệu với Lục Kinh Chập:
“Kinh Chập, đây là cháu gái thầy, Tiểu Tú.”
Nghe thấy hai chữ “Kinh Chập”, cô gái rõ ràng ngẩn , đó kỹ Lục Kinh Chập thêm vài mới chào:
“Chào ạ.” Sau đó sang Hạ Thanh Nịnh, lễ phép : “Chào chị dâu ạ.”
Cô bé xem cũng khá cách xử thế, tính cách chẳng giống vẻ ngoài quê mùa chút nào, ngược vẻ lanh lợi.
Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Chập đáp lời. Cô bé nhiều, “ ý” nhường gian cho bác cả và khách khứa, về phòng .
“Lần Tiểu Bồ đến thăm thầy em về. Mấy hôm thầy còn nhắc em mãi tới, ngờ hôm nay đến .” Hiệu trưởng Quách Lục Kinh Chập , đó hỏi:
“Mấy năm nay ở bộ đội thế nào? Ha ha, giờ em lên chức đoàn trưởng .”
“Vâng, chuyện đều ạ.” Lục Kinh Chập trầm giọng trả lời, đó hỏi thăm:
“Mấy năm nay sức khỏe thầy vẫn chứ ạ?”
“Vẫn , vẫn .” Hiệu trưởng Quách sang Hạ Thanh Nịnh bên cạnh, giọng điệu đầy tự hào:
“Kinh Chập là học sinh xuất sắc nhất mà thầy từng dạy, thông minh, chín chắn, chính kiến. Hồi đó vốn định tiến cử em đại học, nhưng mấy đứa nó chọn lính...”
Hiệu trưởng Quách đang dở thì ngoài ban công bỗng vang lên tiếng “choang” một cái.