Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 143: Cho hắn nếm chút “ngọt ngào”

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:14:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Lục Kinh Chập, Hạ Thanh Nịnh nhất thời tìm lý do nào để thuyết phục .

 

ngờ chấp nhất như , một lòng chỉ nghĩ để khoan hãy gửi thư tố cáo, bỏ qua sự khao khát trong lời kết hôn nữa của .

 

“Cái đó... thư thì cứ khoan hãy gửi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Chỉ cần những chuyện lúc là đủ .” Hạ Thanh Nịnh cất lá thư , đó cố ý lảng sang chuyện khác:

 

“Anh tìm cha chuyện ở riêng, cha ?”

 

Thông minh như Lục Kinh Chập, nhận Hạ Thanh Nịnh đang cố ý né tránh đề tài .

 

Không cô là vì bận tâm quan hệ giữa và Lục Lập Đông, thật sự lo lắng hôn nhân của họ sẽ phán vô hiệu lực, nhưng cả hai lý do đều là đang suy nghĩ cho cảm nhận của . Trong lòng khỏi chút cảm động và mừng thầm.

 

Lục Kinh Chập bám riết lấy đề tài thư tố cáo nữa, mà thuận theo lời cô, kể tình hình Lục Bách Xuyên phân gia cho họ một .

 

Hạ Thanh Nịnh xong, đối với cha chồng quả thực vô cùng bội phục. Nghĩ đến việc cần sống chung một mái nhà với con Vương Minh Phương nữa, trong lòng tự nhiên thấy vui vẻ.

 

Bên Lục Lập Đông từ phòng cha , Vương Minh Phương liền kìm mà gọi phòng Hà San San hỏi tình hình.

 

Khi Lục Bách Xuyên phân gia cho bọn họ, chỉ chia một căn hộ một phòng ngủ, còn giấy thỏa thuận phân gia, thể vãn hồi nữa, bà tức đến đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, trực tiếp c.h.ử.i ầm lên:

 

“Sao tao sinh cái thứ ngu xuẩn như mày, mày quả thực là một con heo! Một con lợn xuẩn ngốc! Tại mày lấy nhà bên ? Nhà bên rộng bao nhiêu chứ! Cứ thế mà chắp tay nhường cho bọn Lục Kinh Chập! Trời ơi, mày thể ngu đến mức độ hả!”

 

“Cha , ở bên thì chỉ ngăn một gian phòng cho chúng ở riêng thôi. Mua nhà mới bên ngoài là một phòng ngủ một phòng khách, là nhà lầu, chẳng lẽ hơn một gian phòng ở đây ?” Lục Lập Đông lập tức phản bác, cảm thấy quyết định của vô cùng sáng suốt.

 

Vương Minh Phương đứa con trai tầm hạn hẹp, ngu như lợn mà suýt tức c.h.ế.t. Bà trừng mắt, cao giọng chất vấn:

 

“Mày qua mấy ngày nữa là Lục Kinh Chập ? Nó , chúng chẳng vẫn như đây ? Cha mày bận rộn như , ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, ông thể canh chừng mãi chắc? Đến lúc đó mày gọi thợ đến ? Hơn nữa tường ngăn thì thể đập ? Mày thì , còn chẳng thèm bàn bạc với tao một tiếng, giấy tờ ký xong xuôi. Mày xem, dọn ngoài , tao đến mặt cha mày cũng gặp , còn cơ hội nào để tái hôn với ông ?”

 

Đến tận lúc mà Vương Minh Phương vẫn còn tơ tưởng đến chuyện tái hôn với Lục Bách Xuyên! Không nên nhận rõ hiện thực, là quá đề cao bản , thật sự nghĩ thể tính toán hết lòng , khống chế việc.

 

Lục Lập Đông nhiều mưu mô như , Vương Minh Phương xong chỉ thấy hối hận thôi. giờ gì cũng vô dụng, để bớt trách cứ , nhỏ giọng :

 

“Mẹ, cũng đừng trông mong nữa, cha sẽ tái hôn với .”

 

Vương Minh Phương vốn đang nóng nảy, Lục Lập Đông càng thêm sôi máu, chỉ cảm thấy đứa con trai ngu ngốc đang chọc phổi , lập tức giận dữ :

 

“Được , mày chỉ mong chúng tao tái hôn đúng . Nếu mày bản lĩnh như , ý tưởng như , chuyện của mày tao mặc kệ, mày tự quyết định .”

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Vừa Vương Minh Phương mặc kệ , Lục Lập Đông lập tức luống cuống. Tuy sắp 30 tuổi, nhưng về mặt tâm lý vẫn là một đứa ‘trẻ lớn’, trách nhiệm và sự đảm đương của một đàn ông. Gặp chuyện là hoảng, gặp chuyện là tìm thành thói quen của .

 

Vừa nãy Lục Kinh Chập dọa thư tố cáo kiện , bên ngoài thì Tân Phán Đệ (Mong Đệ) m.a.n.g t.h.a.i con , còn ly hôn với Diêu Hồng Mai để cho đứa con bên ngoài một danh phận. Nhiều chuyện như , một việc cũng xử lý nổi, trông chờ quyết định hộ.

 

Lục Lập Đông kéo tay áo Vương Minh Phương, lập tức chịu thua xin tha:

 

“Mẹ, ngàn vạn đừng bỏ mặc con mà. Cha phân gia với con, giờ con chỉ còn thể dựa thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-143-cho-han-nem-chut-ngot-ngao.html.]

Nói đến đây, là do hoảng loạn lo lắng, thế mà lên, :

 

“Hu hu... Lục Kinh Chập thư tố cáo, tố cáo chúng thao túng hôn nhân quân nhân, còn bảo tống con tù, hu hu...”

 

Vương Minh Phương đứa con trai nên , lộ vẻ mặt bất đắc dĩ tức giận, mắng:

 

“Khóc cái gì mà , gì mà sợ, chẳng lẽ mày nó đang dọa mày ? Dù thì mày cũng là ruột nó, nó thật sự thể kiêng nể gì mà tống mày ! Nếu nó dám thật, sợ khác chọc cột sống, c.h.ử.i nó lương tâm, vô tình vô nghĩa ?”

 

Nghe Vương Minh Phương xong, Lục Lập Đông cũng thấy an ủi bao nhiêu, trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng và sợ hãi, kể cho bà :

 

“Nó thật đấy, nãy lấy , nhưng con giật lấy xé .”

 

“Thân thủ của Lục Kinh Chập mà để mày ‘giật’ đem xé, thì càng chứng tỏ nó chỉ đang dọa mày thôi.” Vương Minh Phương vẻ túc trí đa mưu, một chút cũng lo lắng :

 

“Mày cứ chờ xem, hai ngày nó chắc chắn sẽ động tĩnh gì . Cho dù nó ghét mày thế nào thì vẫn nể mặt mũi cha mày chứ.”

 

cha nãy cũng , gửi , kiện đều để chú hai tự quyết định mà.” Lục Lập Đông vội , trong lòng càng lo lắng hơn.

 

“Ông ngoài miệng đương nhiên , chẳng lẽ xin xỏ giúp mày . Ông càng , Lục Kinh Chập càng sẽ kiện. Nó mà kiện thật, để trong nhà lòi một tội phạm lao động cải tạo thì với cha mày, với liệt tổ liệt tông nhà họ Lục ?” Vương Minh Phương gì sợ hãi .

 

Nghe phân tích xong, Lục Lập Đông trong lòng cuối cùng cũng yên tâm phần nào.

 

Việc đến nước , Vương Minh Phương cũng còn đường cứu vãn, thở dài với Lục Lập Đông:

 

“Giờ nhà cũng chia , khi dọn sang nhà mới, nhanh chóng thực hiện chuyện ở bên .”

 

“Tại ở đây? Sang nhà mới chẳng tiện hơn ? Nhà bên đông như , vướng chân vướng tay, ngộ nhỡ thất thủ thành thì ?” Lục Lập Đông khó hiểu, vô cùng sốt ruột, sợ chuyện thuận lợi thì ly hôn .

 

“Để bọn nó chuyện đó ở nhà mới đen đủi lắm!” Vương Minh Phương vẫn luôn mê tín, xong câu đó, bà nhếch môi tiếp tục:

 

“Chính là bọn nó ở bên , để Lục Kinh Chập bọn nó xui xẻo, thấy m.á.u quang (tai ương) mới .”

 

!” Lục Lập Đông lập tức gật đầu phụ họa, trong mắt lộ tia độc ác:

 

“Nếu chú hai c.h.ế.t ở bên ngoài, ông già cũng chỉ còn mỗi tao là con trai. Tiền trong tay ông , còn cả căn nhà sớm muộn gì cũng là của tao.”

 

Vương Minh Phương Lục Lập Đông mặt mũi đầy vết thương, con trai chịu thiệt thòi lớn, trong lòng hận thấu xương Lục Kinh Chập. Bà thu hồi ánh mắt, về phía Hà San San đang chải đầu thất thần một bên, dặn dò:

 

“San San, mấy ngày nay con giữ chân tên Liêu Cường cho chắc, tìm cơ hội thích hợp thì gọi đến nhà.”

 

“Giữ chân thế nào, hai ngày nay cũng chẳng buồn để ý đến con.” Hà San San chải tóc mái .

 

“Không nỡ bỏ con thì bắt sói, lúc cần thiết cũng cho nếm chút ‘ngọt ngào’.” Vương Minh Phương quyết tâm .

 

“Ngọt ngào gì cơ?” Hà San San vẻ mặt khó hiểu.

 

 

Loading...