Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 128: Ba người sắp đụng mặt nhau
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:13:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng mấy chốc Lưu Viễn Chinh ăn hết hai miếng, chỉ cảm thấy đây là món bánh ngon nhất từng ăn.
Bên Hạ Thanh Nịnh chiếc váy mới may mấy hôm . Váy cotton trắng, cổ chữ V giúp đường nét cổ trông thon dài, để lộ xương quai xanh một cách tinh tế. Váy ôm vặn, tôn lên đường cong vòng eo hảo. Chân váy may hai tầng bèo lá sen rủ xuống , bước tựa như đóa hoa đang nở rộ.
Thay quần áo xong, cô lấy cái chậu tráng men của , đổ chút nước trong phích , rửa mặt qua loa, cả trở nên sảng khoái hơn nhiều.
Thu dọn xong xuôi, cô mở cửa ngoài.
Ngoài phòng, Lưu Viễn Chinh cô gái chậm rãi bước . Thấy cô chiếc váy liền màu trắng, càng tôn lên vẻ thanh nhã, dáng mảnh mai, mang cảm giác giống như... hình dung thế nào nhỉ, ừm, giống như ánh trăng trắng ngần, nhu mì và yên tĩnh, chỉ cảm thấy vô cùng .
Lưu Viễn Chinh ngẩn một lúc.
"Cô, cô ăn bánh ?" Lưu Viễn Chinh hồn, tìm chủ đề chuyện với cô. Vì căng thẳng nên lời chút đúng lúc, cứ như bánh là do mua . Nói xong mới phát hiện sai sai, vội giải thích :
"Bánh cô mua vị ngon lắm."
Hạ Thanh Nịnh bỗng bật , thầm nghĩ lẽ bộ đội đều khéo ăn chăng, bèn bảo:
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Đây là bánh hạt dẻ mới lò đấy, ngay đầu ngõ bán. Nếu thích ăn thì lúc về mang theo hai hộp."
Nụ khiến Lưu Viễn Chinh ngây ngất, tựa như cành liễu lướt nhẹ qua mặt hồ phẳng lặng, trái tim tự chủ mà xao động.
"Không cần, cần ." Lưu Viễn Chinh vội xua tay từ chối. Lần đầu tiên đến, thể mặt dày để cô gái mua đồ cho chứ. Nói đến đây, đồng t.ử đột ngột giãn , vội hỏi:
"Hả, cô bảo đây là bánh gì cơ?"
Thấy phản ứng mạnh như , Hạ Thanh Nịnh thắc mắc, nhẹ nhàng thốt ba chữ:
"Bánh hạt dẻ."
Lưu Viễn Chinh xong sắc mặt lập tức đổi, phảng phất như cảm thấy da bắt đầu ngứa ngáy.
Anh từ nhỏ dị ứng với hạt dẻ, ăn cơ thể sẽ phản ứng nhanh, nổi mề đay, sưng đỏ. Đây còn nghiêm trọng nhất, về môi sẽ sưng vù lên, lưỡi cũng tê , thể là "biến dạng ".
Không , tuyệt đối thể biến thành cái miệng xúc xích lưỡi to đùng mặt cô , tranh thủ lúc "hủy dung" mà chuồn lẹ.
" bỗng nhớ việc quan trọng xử lý, giờ ngay đây." Lưu Viễn Chinh vội vàng dậy. Vì cô gái gánh nặng tâm lý nên chuyện dị ứng hạt dẻ.
"Ơ, đợi ?" Hạ Thanh Nịnh ngạc nhiên hỏi, Đại đội trưởng Lưu tự nhiên đòi .
"Thật sự xin ." Lưu Viễn Chinh lúc cảm thấy da ngứa rõ rệt, cố nhịn gãi, vẫy tay với Hạ Thanh Nịnh:
"Nhờ cô xin họ giúp nhé, đây."
Nói xong liền ngoài. Ra đến cửa bỗng nhiên , Hạ Thanh Nịnh trịnh trọng:
"Hôm nay quen cô, vui." Nói xong dám nán nữa, sải bước thẳng.
Hạ Thanh Nịnh bóng lưng vội vã rời của , vô cùng khó hiểu. Nghe câu lúc của càng thấy lạ, nhưng , cô cũng cơ hội hỏi han, bèn nghĩ nhiều nữa, xoay về phòng .
Cô tìm bức tranh chân dung vẽ, giờ đang rảnh rỗi, thể hỏi thăm tin tức về cô gái gặp ở bệnh viện .
Bên Vương Minh Phương và chị hai rốt cuộc cũng tìm thấy Hà San San ở tiệm cắt tóc. Cô thế mà đang uốn tóc! Dì hai thấy cảnh tức sôi máu, mắng thẳng mặt cô đầu óc vấn đề ? Bà bận bận lo liệu cho cô , đến lúc quan trọng cô mặt mà chạy uốn tóc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-128-ba-nguoi-sap-dung-mat-nhau.html.]
Hà San San cũng đuối lý, dám cãi . Cô cũng cố ý lỡ thời gian để khách chờ, đều tại ông chú cắt tóc cứ lải nhải giới thiệu kiểu tóc minh tinh Hong Kong, bảo cô xong chắc chắn còn hơn minh tinh, còn bảo đến một tiếng là xong.
Thế là cô động lòng, bảo ông chủ tranh thủ thời gian cho . cô , khái niệm thời gian trong miệng thợ cắt tóc chuẩn, bảo đến một tiếng thì ít nhất cũng hai tiếng trở lên.
Thấy thời gian trôi qua ngày càng lâu mà tóc vẫn xong, Hà San San cũng sốt ruột. giờ đầu đầy kẹp uốn, cũng , chỉ lo lắng suông.
Điều cô ngờ là và dì hai tìm đến tận nơi, bảo đến từ lâu , vẫn luôn đợi cô . Lần cô hoảng loạn. Vốn định để ấn tượng hảo, giờ e là ghét .
"Mày còn đó gì? Đứng dậy, mau về ngay cho tao." Dì hai lạnh mặt quát lớn.
" tóc con..." Hà San San đống trục uốn đầu, suýt .
Chỉ thấy dì hai hai lời, xông tới, giơ tay rút phăng mấy cái trục đầu cô xuống...
"Ấy , bác gái, bác gì thế? Còn uốn xong , giờ bác rút , hỏng tóc chịu trách nhiệm nhé." Ông chủ vội chạy tới ngăn cản.
Hà San San cũng vẻ mặt kinh hoàng dì hai. Tóc uốn dở thế mà gặp ? Thế thì c.h.ế.t.
Nhìn Hà San San cũng , dì hai càng điên tiết hơn, hỏi:
"Mày ? Tao thời gian ở đây đợi mày uốn xong . Mày thì tao đưa Lưu về ngay bây giờ." Nói xong định bỏ .
Vương Minh Phương thấy tình thế , vội vàng chạy lên giữ chị , đó cũng giúp Hà San San tháo trục uốn đầu xuống, thầm nghĩ một tí còn hơn là gặp.
"Cái con ranh con , bảo chải qua loa là , mày cứ nhất quyết đòi lúc , tao thấy mày cố tình chọc tao tức c.h.ế.t đây mà." Vương Minh Phương tháo hết trục xuống, kéo Hà San San một bên gội qua loa cái đầu định lôi .
"Ấy , bác gái, trả tiền kìa." Ông chủ vội vàng chặn đường hai nhắc nhở.
"Bao nhiêu tiền?" Vương Minh Phương tức giận hỏi.
"Hai đồng hai hào." Ông chủ trả lời.
"Đắt thế!" Vương Minh Phương hét lên, đó lý sự: "Cái xong , ông thu đủ tiền!"
"Thế là bác xuống, xong cho hẵng ." Ông chủ , cố ý kháy.
"Ông thừa chúng đang vội, còn cái gì mà ?"
"Bác xem, cho xong, là tự bác đấy chứ..."
Bên hai còn đang tranh cãi, dì hai bên cạnh móc tiền , đập mạnh xuống bàn, đó ngoài.
Vương Minh Phương thấy chị hai cũng vội kéo Hà San San chạy theo.
Sự chú ý của Hà San San vẫn dồn mái tóc, dùng ngón tay chải liên tục. Tóc khô, ướt nhẹp dính bết , trông buồn .
"Tao thấy trong đầu mày bã đậu, ngu để cho hết!" Dì hai phía mắng vọng , vô cùng bất mãn :
"Hà San San, tao cũng chỉ giới thiệu cho mày thôi, mày đừng hòng."
Hà San San tự đuối lý, mắng cũng dám ho he, chỉ Vương Minh Phương bên cạnh liên tục lời xin .
Ba cứ thế bước nhanh về nhà. Vừa rẽ ngõ thì đụng mặt Lưu Viễn Chinh đang từ trong sân .