Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 101: Cơ bụng có cảm giác thế nào nhỉ?

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:12:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thực hiện xong loạt động tác cũng chỉ mất vỏn vẹn vài giây.

 

Anh hề hỏi ý kiến cô, dường như đó là hành động vô cùng tự nhiên.

 

Sau khi đặt tay cô lên eo , cũng gì, nhấc chân đạp một cái, chiếc xe lăn bánh.

 

Đợi đến khi Hạ Thanh Nịnh phản ứng thì tay cô vòng quanh eo .

 

Mặc dù mặc bộ quân phục phẳng phiu, khả năng da thịt chạm , nhưng động tác ôm eo ở thời đại quả thực cũng coi là mập mờ.

 

Tuy nhiên Hạ Thanh Nịnh dù cũng là hiện đại, cũng quá thẹn thùng e lệ. Nếu là chủ động bảo cô ôm thì cô cũng gánh nặng tâm lý gì, tự nhiên vòng tay ôm lấy , dù như thể vững hơn một chút.

 

Chỉ là điều khiến cô ngờ tới là dáng rắn rỏi như , eo thon gọn đến thế.

 

Ngồi phía , ánh mắt dừng tấm lưng rộng lớn, tay đặt ở eo , đầu tiên Hạ Thanh Nịnh cảm nhận trực quan cả về thị giác lẫn xúc giác đối với cụm từ "vai rộng eo thon".

 

Lúc trong đầu cô tự chủ mà hiện lên hình ảnh đầu gặp mặt, khi vớt cô từ sông lên và cởi chiếc áo ba lỗ :

 

Thân hình cường tráng, cơ bụng săn chắc, từng múi cơ rõ ràng. Tuy rèn luyện lâu năm nhưng da đen nhẻm mà là màu lúa mạch khỏe khoắn, dáng tam giác ngược, đường nhân ngư quyến rũ, quả thực thể hảo.

 

Nếu đặt ở thế giới thực tại, chỉ cần động tác cởi áo ba lỗ đó thôi cũng thể hạ gục trong nháy mắt đám "tiểu thịt tươi" yếu nhớt, mê hoặc cả đám chị em phụ nữ.

 

Hiện tại ôm eo , điều khiến Hạ Thanh Nịnh kinh ngạc là cách lớp vải dày, cô vẫn thể cảm nhận cơ bụng rắn chắc của đối phương.

 

Tiếc thật, nếu hôm nay mặc quân phục, thể sờ cơ bụng trong truyền thuyết nhỉ?

 

Cô cũng chẳng tà niệm gì , chỉ đơn thuần là tò mò thôi. Trước ở ký túc xá mấy bạn cùng phòng bàn tán về mấy thể d.ụ.c thể thao sáu múi, tám múi quyến rũ thế nào, nhiều thành cô cứ tò mò mãi, những múi cơ đó sờ sẽ cảm giác gì.

 

Ngay khi Hạ Thanh Nịnh đang miên man suy nghĩ thì bên tai truyền đến giọng thanh lãnh trầm quen thuộc của Lục Kinh Chập:

 

"Đến ."

 

"Hả?" Hạ Thanh Nịnh đang suy nghĩ về chuyện "cơ bụng" của Lục Kinh Chập, dòng suy nghĩ bỗng cắt ngang, cảm giác như chuyện bắt quả tang, vội chột đáp:

 

, ."

 

Một lát cô buông tay khỏi eo Lục Kinh Chập, đó nhảy xuống xe.

 

Sau khi tay ở eo buông , cơ bụng Lục Kinh Chập rõ ràng còn căng chặt như , cơ bắp cũng theo đó thả lỏng.

 

Hạ Thanh Nịnh cũng chú ý tới phản ứng của , ánh mắt cô đều đặt ở phía . Chỉ thấy mặt một con dốc , xe đạp còn chở , hiển nhiên là đạp lên nổi, thảo nào Lục Kinh Chập dừng ở đây.

 

Lục Kinh Chập dắt xe , Hạ Thanh Nịnh theo . Qua con dốc đó, mắt trở nên thoáng đãng bằng phẳng, mười mấy gian nhà cấp bốn rộng rãi hiện mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-101-co-bung-co-cam-giac-the-nao-nhi.html.]

Nhà cửa cái mới cái cũ, cũng tập trung mà phân tán xung quanh, khéo vây quanh một sân rộng ở giữa, giống như sân phơi lúa ở quê .

 

Trên sân bảy tám bé trai đang chơi trò chơi, đứa nào tay cũng cầm một khẩu s.ú.n.g lục tết bằng cỏ lau, đang đuổi bắt , tiếng hò hét kêu g.i.ế.c vang lên một mảng.

 

Thấy lạ đến, đám trẻ đang chơi đùa đều dừng , tò mò đ.á.n.h giá hai , nhưng ánh mắt phần nhiều dừng Lục Kinh Chập.

 

Cũng chẳng lạ, bọn trẻ con còn đến tuổi để ý đến cô gái xinh , hiện tại chúng hứng thú với bộ quân phục Lục Kinh Chập và chiếc xe đạp dắt hơn.

 

Chắc là sắp đến , Lục Kinh Chập bảo Hạ Thanh Nịnh lên xe nữa mà dắt xe về phía . Hạ Thanh Nịnh theo , khi ngang qua đám trẻ, vô tình phát hiện một bé trai khác biệt.

 

Cậu bé bảy tám tuổi, quần áo chắp vá rõ ràng nhiều hơn những đứa trẻ khác, tóc cũng ít, còn lơ thơ vàng hoe.

 

Trên tay bé cũng cầm khẩu s.ú.n.g cỏ lau nhưng chơi cùng đám trẻ mà chỉ lặng lẽ xổm cách đó xa, các bạn khác chơi, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và khát khao.

 

Tuy bé trông vẻ gì là lạnh lùng nhưng Hạ Thanh Nịnh mạc danh cảm thấy đứa trẻ một nỗi cô đơn thuộc về lứa tuổi .

 

Khi Lục Kinh Chập qua bên cạnh đứa bé, bé như cảm nhận điều gì, đầu , đôi mắt chằm chằm bộ quân phục , mặt bỗng nhiên chút cảm xúc khác lạ.

 

Hạ Thanh Nịnh tuy cảm thấy chút bình thường nhưng cũng tùy tiện hỏi han gì, theo Lục Kinh Chập lướt qua đứa bé.

 

Đợi hai xa, một bé mũi dãi lòng thòng đột nhiên hỏi đứa trẻ lớn hơn một chút bên cạnh, mặc bộ đồ thủy thủ sọc xanh trắng bẩn lem nhem, cắt tóc đầu nắp nồi:

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

"Anh Tiểu Minh, ông chú cao to là bố của thằng Từng Đầu Trọc đấy chứ? Em thấy tường nhà nó treo ảnh bố nó, cũng mặc quần áo như thế."

 

"Không thể nào, bảo bố nó c.h.ế.t từ lâu , thể nào về ." Thằng Nắp Nồi vẻ đại ca, năng đấy.

 

"À." Cậu bé mũi dãi gật đầu, chút nghi hoặc: " em thấy họ trông giống lắm."

 

"Đã bảo c.h.ế.t thể sống , mày còn hỏi nhiều thế gì, chơi nữa ?" Thằng Nắp Nồi mất kiên nhẫn, giọng cũng to lên một chút.

 

"Chơi, chơi chứ." Cậu bé mũi dãi vội .

 

"Vậy đến lượt mày lính Nhật..."

 

Lúc Hạ Thanh Nịnh theo Lục Kinh Chập, dừng một ngôi nhà. Cô phát hiện đây là một trong ít những ngôi nhà ngói ở khu , những cái khác phần lớn là nhà tường đất.

 

Cửa lớn mở toang, rõ ràng là ở nhà. Lục Kinh Chập tùy tiện ngoài cửa trầm giọng gọi một tiếng:

 

"Chị dâu."

 

Qua một hồi lâu trong nhà vẫn động tĩnh, ngay khi định gọi tiếp thì một phụ nữ mới chậm rãi từ trong nhà . Người phụ nữ 40 tuổi, dáng thấp, mặc chiếc áo kẻ ô màu đỏ, quần áo lành lặn chắp vá.

 

Ánh mắt bà đảo qua Lục Kinh Chập một vòng, rơi xuống Hạ Thanh Nịnh phía , hề kiêng dè mà bắt đầu đ.á.n.h giá, một lúc mới cất giọng hỏi:

 

"Cậu là ai thế? Tìm nhà nào?"

 

 

Loading...