Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 10: Đừng khóc, tôi ngủ ở đây là được chứ gì
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:02:57
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bước phòng, Lục Kinh Chập thấy Hạ Thanh Ninh đang ghế. Cô cúi đầu, đang chăm chú khâu vá cái gì đó, gần mới phát hiện là quần áo của .
Ánh đèn chiếu lên sườn mặt trắng nõn tinh tế của cô, như phủ lên một lớp ánh sáng nhu hòa, tinh xảo dịu dàng.
Vì Hạ Thanh Ninh theo quân ngũ nên xin cấp nhà ở khu gia binh, vẫn luôn ở ký túc xá tập thể trong đơn vị. Trong ký túc xá là đàn ông, cuộc sống thô kệch. Giờ đột nhiên bước phòng thấy một phụ nữ nhỏ nhắn đang lặng lẽ vá áo cho , nhất thời chút quen.
Hạ Thanh Ninh cũng chú ý thấy Lục Kinh Chập . Anh gì, cô tiếp tục việc tay, chốc lát khâu xong hết cúc áo. Cô gấp quần áo chỉnh tề, đưa cho Lục Kinh Chập :
"Cúc áo đứt, khâu giúp ."
Lục Kinh Chập nhận lấy áo, lễ phép một tiếng "Cảm ơn", đó cất tủ quần áo. Anh do dự một chút Hạ Thanh Ninh hỏi:
"Họ thường xuyên bắt nạt cô ?"
Ừm, quan tâm khác, xem quan hệ còn cứu vãn .
"Cũng thường xuyên lắm." Hạ Thanh Ninh nhẹ giọng .
Nghe cô , Lục Kinh Chập an tâm một chút thì cô tiếp:
"Một ngày cũng chỉ vài thôi."
Lục Kinh Chập: "..."
Một lúc lâu Lục Kinh Chập mới mở miệng hỏi:
"Hôm nay cô là cẩn thận rơi xuống sông ?"
Vốn nghĩ theo hướng đó, nhưng hôm nay về nhà, thấy nhiều bắt nạt cô, nh.ụ.c m.ạ cô, tính tình cô mềm yếu như , nên mới nghĩ liệu cô nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà chuyện dại dột .
Câu bảo Hạ Thanh Ninh trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ bảo gã đàn ông giở trò đồi bại với , trong lúc cấp bách mới nhảy sông? Nhớ đến việc nguyên chủ đúng là ăn cơm, xem phim với gã chủ nhiệm Liêu , chuyện mà ầm lên, truy cứu ngọn nguồn thì cô cũng chẳng ho gì.
"Vâng, là cẩn thận ngã xuống." Hạ Thanh Ninh gật đầu .
Thấy dáng vẻ chần chừ của cô, Lục Kinh Chập bán tín bán nghi. Đối với Hạ Thanh Ninh, trong lòng tuy giận, nhưng bao giờ mong cô gặp chuyện may.
"Sau nếu bắt nạt cô, cô cứ mắng , đừng khúm núm sợ sệt." Lục Kinh Chập cô tiếp:
"Nếu động thủ với cô, cô cứ... chạy ."
Anh vốn định "cô cứ đ.á.n.h ", nhưng thể nhỏ bé đổi ý.
Hạ Thanh Ninh "phì" . Còn tưởng định truyền thụ bí kíp võ công cái thế gì, hóa chỉ là xui cô chạy.
Cười xong, Lục Kinh Chập, cô phối hợp gật đầu một cái:
" ."
Trong khoảnh khắc đó, Lục Kinh Chập phát hiện Hạ Thanh Ninh khi lên trông đặc biệt xinh , mày mắt linh động, tràn đầy sức sống, giống như mặt trời nhỏ mới mọc mà thấy mỗi sáng khi huấn luyện xong .
Nếu là huấn luyện binh lính trong quân đội, sẽ : đ.á.n.h thắng thì tiếp tục luyện, luyện đến khi nào đ.á.n.h thắng mới thôi. mặt là một cô gái gầy yếu, chẳng mấy lạng thịt, luyện thế nào .
Rất nhanh nhận cái chủ ý "chạy" của cũng sáng suốt lắm. Đánh , chẳng lẽ chạy thoát chắc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-10-dung-khoc-toi-ngu-o-day-la-duoc-chu-gi.html.]
Giờ bỗng nhiên chút hiểu tại tính cách Hạ Thanh Ninh mềm yếu như . Mắng mắng , đ.á.n.h đ.á.n.h thắng, chẳng ai chống lưng, thế thì cách nào khác ngoài việc mềm mỏng thôi.
Lục Kinh Chập tiếp tục đề tài nữa, mà Hạ Thanh Ninh hỏi:
"Còn chăn thừa ?"
Hạ Thanh Ninh tưởng đắp chung chăn với , cô cũng định đắp chung. Ngủ chung một ổ chăn với đàn ông thiết, ít nhiều cũng chút hổ, vì thế vội vàng :
"Có."
Nói xong cô rương gỗ lấy một cái chăn. Thời đại thịnh hành kiểu chăn bông lớn thêu hoa mẫu đơn, chính là cái đây. Hạ Thanh Ninh định đặt lên giường thì Lục Kinh Chập đón lấy từ tay cô, trầm giọng một câu:
"Đêm nay sang phòng bố ngủ."
Hạ Thanh Ninh lời , trong lòng quýnh lên. Anh vẫn định ngủ ở đây. Vậy chuyện ngày mai chịu chung phòng với cô sẽ truyền khắp cả cái viện , bọn Hà San San, Triệu Thúy Lan kiểu gì chẳng c.h.ế.t cô. Không , thể để .
Cô nắm chặt lấy cái chăn trong tay, chịu buông, cố gắng nặn nước mắt, nhưng dù nghĩ hết chuyện thương tâm đời vẫn thấy buồn . Haizz, xem kỹ năng diễn xuất của cô còn luyện thêm.
"Anh thể ngủ đây ?" Cô cố gắng để giọng vẻ yếu đuối hơn một chút, sợ hiểu lầm vội giải thích:
"Ý là chỉ ngủ thôi, mỗi một chăn, gì cả."
Lục Kinh Chập thấy cô buông tay, cũng giằng co mạnh, nhưng cũng ý định ở . Hai cứ giằng co như .
Giằng co một hồi lâu, Hạ Thanh Ninh nghĩ nghĩ, dứt khoát toạc :
"Anh cũng thấy hôm nay họ đối xử với thế nào đấy. Nếu họ đêm nay hai chúng ngủ chung một phòng, đồn những lời khó gì nữa."
Nghe , thần sắc Lục Kinh Chập rõ ràng chút d.a.o động, nhưng xét đến "tiền án" của cô, vẫn nhả đồng ý.
Thấy giả vờ yếu đuối đáng thương ăn thua, Hạ Thanh Ninh bắt đầu phân tích tình hình cho Lục Kinh Chập:
"Hôm nay ngủ phòng bố, ngày mai bố về thì ngủ ở ?" Phân tích xong vội vàng tỏ vẻ: "Anh yên tâm, ngủ ngoan..."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Ngoan?" Lục Kinh Chập từ , ngọn lửa giận năm xưa trong lòng bỗng bùng cháy, nhịn châm chọc:
"Nửa đêm ngủ giường khác mà gọi là ngoan ?"
Lời thực sự gây tổn thương. Hạ Thanh Ninh cảm thấy tủi thật sự. Cô là một sinh viên, chẳng gì cả, tự nhiên xuyên sách. Cô chỉ sống hơn một chút ở thế giới , chịu bao nhiêu uất ức , thế mà còn năm bảy lượt lôi chuyện "leo giường" sỉ nhục.
Khổ nỗi cô chẳng cách nào giải thích. Dù nguyên chủ đúng là phát hiện giường Lục Kinh Chập, Vương Minh Phương bọn họ việc quá kín kẽ. Lần cô sự thật nhưng chẳng ai tin, giờ Lục Kinh Chập chẳng còn chút lòng tin nào với cô, cô nữa cũng chỉ khiến cảm thấy cô đang dối, tranh thủ sự đồng tình, càng khiến chán ghét cô hơn!
Vừa nãy cố mãi , giờ thì , nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã. Vừa , tay chân cũng mềm nhũn, bất giác buông lỏng tay .
Cảm thấy Hạ Thanh Ninh buông tay, Lục Kinh Chập ôm chăn định ngoài. Vừa đầu thấy cô đang lau nước mắt. Cô thành tiếng, nước mắt cứ từng giọt lớn rơi xuống, trông thực sự đáng thương.
Nhìn cô như , chân Lục Kinh Chập như đeo chì, bước nổi nữa. Anh cũng ý thức lời quá nặng nề. Hành vi hiện tại của khác gì những kẻ bắt nạt cô .
Do dự một lát, đặt chăn trở giường, giọng trầm :
"Được , cô đừng nữa, ngủ ở đây là chứ gì."