Hiếm khi   đến tận cửa xem,   cũng  thể vì chút thù hận   mà tức giận đuổi   .
Là một  đàn ông,  co  dãn .
Nhìn   mở cửa , Nguyễn Khê bước qua thềm cửa  , Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến  theo ở phía . Đi  tất nhiên là xem nhà cửa, xem mặt trong, cũng  bên trong phòng một cái.
Xem bên ngoài xong  xem bên trong, Nguyễn Trường Sinh giống như gặp  quen cũ  chuyện với Tôn Vĩ, hỏi  : “Xem  mấy năm nay ông chủ Tôn lăn lộn   mấy,   tới mức bán nhà bán cửa ?”
Khóe miệng Tôn Vĩ giật giật, vẫn   nên lời.
Lần   khi xảy  chuyện vi phạm bản quyền xong,    dùng gần hết  bộ  tiền dựa  bán quần áo lậu của Tường Vi Các để bồi thường . Tuy  tiền kiếm  hai năm đầu là thực hiện theo đúng pháp luật, nhưng tội  phạt là phạt   vi phạm bản quyền  gấp năm   tiền trong thời gian vi phạm.
Làm vất vả mấy năm cuối cùng tay trắng,  còn mất mặt ở quê nhà,   liền chạy thẳng xuống phía nam. Cho rằng phía nam sẽ kiếm  chút, kết quả cũng  dễ như tưởng tượng, lăn lộn hai năm   cũng  định  nữa.
   vẫn    công cho  , còn   ông chủ, cho nên liền suy tính bán nhà , kiếm thêm ít tiền, để mở thêm một quán ăn nữa, bây giờ mở quán ăn buôn bán cũng  tồi.
DTV
Cha    mất mấy năm , chị gái  lấy chồng xong thì căn nhà  là của một   ,    xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Đương nhiên vợ và con   đều  đồng ý,  đó còn cãi  với   một trận  bỏ về nhà  đẻ.
Vợ    từ nhỏ     giỏi việc buôn bán, bảo  đổi ý tìm việc khác mà , kiếm ít tiền sống bình thường là .     chịu  lời ,   nhất định    gì đó.
Hôm nay  thấy Nguyễn Trường Sinh tới mua nhà,   càng kiên định với ý định … Dù thế nào cũng   tới, để cho   , bao gồm cả Nguyễn Trường Sinh, cũng  thể coi thường  .
Nguyễn Trường Sinh      lời nào, cũng  hỏi   tiếp, chỉ hỏi : “Ông chủ Tôn, căn  của  tính bán bao nhiêu tiền? Giá thích hợp thì  sẽ mua.”
Tôn Vĩ : “Hai mươi nghìn.”
Nguyễn Trường Sinh  về phía Tiền Xuyến một cái: “A,  lời mấy.”
Tôn Vĩ  một cái: “Không mua nổi?”
Nguyễn Trường Sinh cũng  về phía   : “Anh xem mấy năm nay chúng  kinh doanh Tường Vi Các, cửa hàng cũng  đến các nơi khác,     mua nổi cái nhà nhỏ  của ?  chỉ cảm thấy  đáng giá,  đắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-the-gioi-nien-dai-van-lam-nu-phu-xinh-dep/chuong-424.html.]
Trước đó Nguyễn Khê và Tôn Vĩ   với  câu nào, cô cũng   tốn nhiều võ mồm với  , chỉ    mở miệng : “Hai mươi nghìn quả thật đắt, nếu  bớt một chút, chúng   thể mua.”
Tôn Vĩ vội vã bán nhà,  tự nhiên hỏi: “Các cô  thể trả bao nhiêu?”
Nguyễn Khê trả lời  dứt khoát: “Mười hai nghìn.”
Vừa trả liền giảm xuống tám nghìn, tất nhiên Tôn Vĩ  đồng ý: “Đùa cái gì ,  thế nào cũng  mười tám nghìn.”
Tiền Xuyến ở bên cạnh mở miệng: “Anh coi căn   giá trị mười tám nghìn ? Chỗ chúng  đang ở cũng  tồi, căn bên đó  mười một nghìn,  đòi hai mươi nghìn mười tám nghìn thế khác nào sư tử ngoạm.”
Tôn Vĩ : “Căn  của các  mua từ ba năm , bây giờ cái gì chẳng tăng giá?”
Lời    cũng  lý, vì thế hai bên trả giá qua  một hồi lâu xong, cuối cùng cũng dừng  ở mười năm nghìn.
 Nguyễn Trường Sinh  tính mua luôn, cho nên hôm nay  mang tiền đến. Vì thế bàn chuyện giá cả với Tôn Vĩ xong, chuẩn  rời  mới : “Ngày mai  tới tìm   chuyện ký hợp đồng.”
Tôn Vĩ còn sốt ruột hơn  , chỉ : “Đừng để ngày mai, hợp đồng   soạn sẵn , hôm nay ký xong là  thể  thủ tục luôn. Mấy ngày  chờ phê duyệt xong, trả nốt  tiền còn  thì nhà chính là của các .”
Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến  quanh một cái,   về phía Nguyễn Khê.
Nguyễn Khê gật đầu : “Được, chú năm đến ngân hàng lấy tiền , tiện thể mang giấy tờ đến, cháu và thím năm ở đây chờ chú.”
Vì thế Nguyễn Trường Sinh liền đạp xe về nhà lấy giấy chứng nhận và sổ tiết kiệm,  tới ngân hàng rút tiền.
Rút tiền và kí hợp đồng với Tôn Vĩ xong, thừa dịp  của cục quản lý bất động sản còn  tan , vội tới cục quản lý bất động sản  thủ tục. Làm thủ tục xong  tiền còn  sẽ thanh toán  lúc  phê duyệt.
Ra khỏi cục quản lý bất động sản, Nguyễn Trường Sinh : “Vậy thì đợi mấy ngày nữa .”
Tôn Vĩ : “Được,  ở nhà chờ  .”
Nói xong cũng   gì khách khí, mà đạp xe rời .