Nguyễn Khê  gia đình của Lăng Hào lúc  giàu  hơn hiện tại, cũng thầm tưởng tượng một chút, nhưng lúc  thấy nhà của  cô vẫn  nén nổi kinh ngạc mở  hai mắt. Bởi vì ngôi nhà mà gia đình  ở,   là một ngôi nhà dân bình thường mà là một khu nhà cũ biệt lập!
Loại nhà cổ lớn  bảo tồn vô cùng  ,   đưa  thị trường sẽ  giá lên đến trăm triệu tỷ một căn, hơn nữa dù cho  tiền cũng  chắc  thể mua nổi! Do căn nhà  giống với tứ hợp viện, đều lưu giữ từ xa xưa, mắc ở chỗ ít!
Lăng Hào thấy cô kinh ngạc, hỏi cô: “Sao thế?”
Nguyễn Khê hắng giọng,  nhỏ: “Nhà  thật giàu nha.”
Lăng Hào nắm lấy tay cô: “Lúc  nó chỉ là một gia đình vô cùng bình thường mà thôi.”
Nguyễn Khê mỉm    nữa. Làm gì   nào vô cùng bình thường mà  ở một căn nhà như thế  chứ? Bọn họ đều sống trong hẻm, gia đình chen chúc trong mấy căn phòng, điều kiện càng kém thì sống càng chen chúc như ở trong một chiếc hộp , vô cùng chật chội.
Đến  cửa lớn, Lăng Hào dẫn theo cô qua gõ cửa: “Ba , con về  , con còn dẫn theo Khê Khê về nữa.”
Vừa dứt lời, Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân từ trong nhà bước . Hai  bọn họ   thấy Nguyễn Khê mắt  sáng lên,  đến mức mặt mày đỏ ửng  qua chào hỏi: “Ai da, nhiều năm  gặp, Khê Khê  trở thành một cô gái xinh  .”
Do  khi về nước bọn họ   áp lực, cuộc sống hàng ngày cũng tương đối thoải mái thế nên  thể thấy thần sắc  hơn  nhiều so với lúc còn ở  quê.  dù  cũng từng chịu sự tra tấn cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, dấu vết  năm tháng bào mòn hiện lên  mặt vô cùng rõ ràng.
Châu Tuyết Vân  vẻ  hơn một chút, bởi vì bà  nhuộm  bộ tóc thành màu đen, còn uốn xoăn.
DTV
Tóc của Lăng Trí Viễn thì bạc trắng hoa râm,  thoáng qua  vẻ nhiều tang thương và chững chạc hơn chút.
Nói  hai câu Châu Tuyết Vân lập tức dẫn Nguyễn Khê  nhà,  để cô  ngoài cửa nữa.
Trong tay Lăng Hào xách túi hành lý và một ít quà biếu mua  đường, cùng Lăng Trí Viễn theo   trong nhà. Hai cha con   vui vẻ, ý  đầy khắp khuôn mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-the-gioi-nien-dai-van-lam-nu-phu-xinh-dep/chuong-416.html.]
Nhộn nhịp vui vẻ như thế,   nhiều năm  một nhà ba  bọn họ  từng .
Tuy  khi cải tạo xong, trở về thành phố, một nhà ba  bọn họ  cuộc sống khá giả hơn, tuy  khi trở về Lăng Hào   năng gì, nhưng   ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nỗ lực học tập,  gây cho bọn họ chút phiền toái nào nhưng Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân , trong lòng  luôn  một nút thắt.
Hơn nữa bọn họ cũng , nút thắt  chính là Nguyễn Khê.
Vốn bọn họ nghĩ Lăng Hào ở  quê cô đơn và buồn chán,  đó chơi  với Nguyễn Khê nên  thể rời khỏi cô, chờ đến lúc  về thành phố, khôi phục  cuộc sống  đây,  bạn học mới,  cuộc sống mới,  sẽ nhanh chóng quên  Nguyễn Khê.
Tình cảm giữa những đứa trẻ mà, lúc sâu đậm quả thực  sâu đậm, nhưng  khi tách  ,  ở bên  nữa, từ từ sẽ  ném chuyện    đầu.
Dù  cuộc sống  quê cũng chỉ  thể xem như một đoạn nhạc đệm ngắn mà thôi,  và Nguyễn Khê cũng chỉ ở bên  hai năm.
 bọn họ   ngờ, Lăng Hào vẫn luôn giữ chuyện  trong lòng, vẫn   mở rộng trái tim đón nhận những bạn học khác, càng đừng  đến chuyện  tình cảm với mấy bạn học nữ khác.
Sau khi  nghiệp,  nhiều cô gái thích , nhưng ngay cả  chuyện  cũng    thêm với   dù chỉ một câu.
Thân là cha , bọn họ tất nhiên  sốt ruột, nhưng bọn họ hiểu rõ tính cách của Lăng Hào, thế nên cũng  ôm hy vọng, chỉ  thể nghẹn trong lòng. Cứ nghẹn như thế đến năm , lúc Lăng Hào về nhà đón tết, chuyện  đột nhiên  hy vọng.
Mà cứ xoay tới xoay lui một vòng như thế,   thể mở rộng cửa trái tim của Lăng Hào vẫn là cô bé năm xưa.
Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân cảm thấy  bất ngờ,  cảm thấy một chút cũng  bất ngờ.
Bất ngờ là do, hai đứa trẻ xa cách bao nhiêu năm như thế,  mà   thể gặp  . Không bất ngờ chính là ngoại trừ Nguyễn Khê , còn ai  thể  Lăng Hào vui vẻ đến thế,  thể  về    tìm  đối tượng.
Đang lúc năm mới đến,  khí trong nhà  , hơn nửa năm nay  khí trong nhà luôn  như thế, đến ngày hôm nay, khi Lăng Hào dẫn Nguyễn Khê về, bầu  khí vui vẻ, thoải mái  lên tới đỉnh điểm.
Châu Tuyết Vân đưa Nguyễn Khê đến phòng khách ,  đó  lấy đồ ăn và nước uống cho cô,  mặt vẫn đang  vui vẻ, cất giọng : “Đã kêu Hào Hào dẫn con về đây từ lâu , kết quả kéo dài đến lúc  mới chịu dẫn về.”