Phùng Tú Anh  nề hà thái độ của Nguyễn Hồng Quân đối với , vẫn quan tâm : “Không liên quan gì kìa. Nếu  chuyện gì xảy  với con,    ăn  với ba con khi ông  về chứ? Ăn xong theo   nhà vệ sinh rửa.”
Nguyễn Hồng Quân  thẳng: “Không!”
Dán băng gạc lên trán, mất mặt lắm,  cóc thèm!
Phùng Tú Anh dỗ dành thằng bé thêm vài câu, nó đập đôi đũa xuống: “Mẹ ồn ào quá! Con  ăn nữa!”
Nói xong, nó  dậy ngay lập tức, đá ghế  bỏ .
Sau bữa tối, Nguyễn Thu Nguyệt  bên chiếc bàn học trong phòng, lắc đầu thở dài: “Mẹ của chúng , đúng là    gì. Đầu  là đất,  trị   cũng chẳng quản nổi . Thảo nào  Diệp Thu Văn dắt mũi. Nếu ba ở nhà thì  ‘xử’ Nguyễn Hồng Quân từ lâu.”
Nguyễn Khê mở bài tập và : “Là  của em,    của chị.”
Nguyễn Thu Nguyệt  Nguyễn Khê: “Chị định cả đời   gọi bà  là  ?”
Nguyễn Khê mỉm : “Chị còn  gọi ba, em nghĩ chị sẽ gọi ?”
Lời Nguyễn Khê  dứt, Nguyễn Thu Nguyệt  lên tiếng thì đột nhiên  tiếng gõ cửa.
Nguyễn Khê   dậy mở cửa, mà    vọng  cửa: “Cửa  khóa.”
Tay nắm cửa tròn lạch cạch xoay, cánh cửa  mở , Nguyễn Hồng Quân ngó đầu qua khe cửa.
Nguyễn Khê    một lúc,  lên tiếng.
Cậu tự  đẩy cửa  , trở tay đóng cửa,  đó liền  tựa  nền tường cạnh cửa,  Nguyễn Khê như một con ch.ó con  thương, rõ ràng là  việc tìm cô, còn là chuyện  nhờ cô.
Nguyễn Khê  lên tiếng, Nguyễn Thu Nguyệt  ông  và hỏi: “Sao  ?”
Thẩm Hồng Quân mím môi, thật lâu mới : “Chị cả, chị  thể giúp em tìm Hứa Chước  ? Hôm nay em  một đám đánh,  thì sẽ   đánh như thế ...”
Nguyễn Khê hiểu ,    tìm Hứa Chước giúp  báo thù đây mà.
Nguyễn Thu Nguyệt  thêm: “Nếu ba ở nhà  đánh c.h.ế.t  ,  còn dám nhờ chị cả nhờ Hứa Chước? Em thấy  đúng là thiếu đòn mà,  đánh vài  thì  ,    dám sinh sự nữa.”
Nguyễn Hồng Quân  Nguyễn Thu Nguyệt và : “Im lặng cho !”
Nói xong,    sang Nguyễn Khê: “Chị cả, chị giúp em    ?”
DTV
Nguyễn Khê trầm ngâm   một lúc,  đó lên tiếng: “Chị  thể giúp em  , nhưng em  hứa với chị một vài điều kiện.”
Nguyễn Hồng Quân hỏi: “Điều kiện là gì?”
Nguyễn Khê : “Thứ nhất,     phép gây sự đánh , càng   dùng tên của Hứa Chước  càn ở trường. Thứ hai, lên lớp học hành đàng hoàng, chăm chỉ  giảng và  bài. Thứ ba, đạt sáu mươi điểm trong bài kiểm tra giữa kỳ. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-the-gioi-nien-dai-van-lam-nu-phu-xinh-dep/chuong-274.html.]
“Sáu mươi điểm??”
Nguyễn Hồng Quân trố mắt: “Chi bằng thẳng tay g.i.ế.c em luôn.”
Nguyễn Khê cúi đầu và tiếp tục  bài: “Thế thì em tự  tìm Hứa Chước  .  xem liệu    giúp bạn  mà  cần sự đồng ý của . Hoặc bạn  thể chịu đựng nó và  cháu của một con rùa.”
Nguyễn Hồng Quân dựa  tường,  rèm cửa  gió thổi bay bên cửa sổ, cảm thấy khó xử trong cuộc sống.
Kim giây  đồng hồ báo thức tích tắc tích tắc, thời gian trôi trong im lặng.
Khi kim phút nhích lên một vạch,   hít sâu một  và : “Chị cả, em hứa với chị!”
Nguyễn Khê tiếp tục  mà   lên: “Ok, lát nữa chị sẽ  chuyện với Hứa Chước.”
Nguyễn Hồng Quân vui mừng: “Cảm ơn chị cả!”
Nửa tiếng , Nguyễn Khuê buông bút, kéo Nguyễn Khiết xuống lầu và gọi Nguyễn Hồng Quân cùng  ngoài. Khi  khỏi cửa, cô  với Nguyễn Hồng Quân: “Bọn chị đến quầy đồ vặt , em  gọi Hứa Chước  quảng trường.”
Nguyễn Hồng Quân đáp một tiếng liền chạy như bay.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến quầy tạp hóa mua một bao thuốc lá.
Trở  quảng trường, Hứa Chước và Nguyễn Hồng Quân vẫn  tới, hai cô bèn  thư giãn một lúc.
Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: “Chị tính nhờ Hứa Chước đánh bọn tiểu học ?”
Nguyễn Khê bật  : “Một đứa cấp ba đánh một đứa tiểu học, Hứa Chước   thẹn ? Bảo   hù dọa chúng là , để mai mốt chúng  dám bắt nạt Hồng Quân nữa là . Được nhất là thằng nhỏ    ,    gây sự nữa.”
Nguyễn Khiết cũng  theo: “Em thấy    dựa tường suy nghĩ  lâu.”
Nguyễn Khê: “Chứng tỏ cu   đấu tranh tư tưởng kịch liệt và  thận trọng đưa  quyết định”.
...
Hai    chuyện  một lúc, Nguyễn Hồng Quân  đưa Hứa Chước và Trần Vệ Đông tới.
Thấy nhóm Nguyễn Hồng Quân đến gần, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết  dậy khỏi bậc thang. Đến lúc bọn họ bước tới  mặt, Nguyễn Khiết  Hứa Chước  : “Thật ngại quá,  nhờ các  giúp một việc.”
Cái miệng Nguyễn Hồng Quân  nhịn    toạc nên Hứa Chước với Trần Vệ Đông  đầu đuôi sự tình.
Hứa Chước : “Em khách sáo thế.”
“Cần thiết mà.”
Nguyễn Khê rút điếu thuốc từ trong túi và đưa thẳng cho Hứa Chước.