Diệp Phàm liếc cô  một cái: “Đều là  một nhà cả,  phân biệt ruột   ruột, hơn nữa Nguyễn Khê cũng là chị ruột của em.”
Nguyễn Thu Dương: “...”
Những   đều là ai thế! Là ai thế!
Diệp Phàm   nhiều với cô , gỡ tay cô      nhà.
Bước đến bỏ cặp xuống ghế sô pha trong phòng khách,  đó  phòng bếp giúp Phùng Tú Anh xới cơm, dọn cơm.
Bình thường ở nhà   thường tình nguyện giúp đỡ mỗi khi  cơ hội, dù  cũng   ba  ruột của  , thế nên    thể xem  thứ là điều hiển nhiên mà tận hưởng. Cậu   nghịch ngợm như Nguyễn Hồng Quân, lúc còn bé chững chạc hơn Nguyễn Hồng Quân nhiều. Đó là do   cảm thấy    tư cách để tùy hứng, sợ gây thêm nhiều phiền phức cho Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh.
Cơm và chén bát  dọn xong, cũng  lúc Nguyễn Trường Phú về nhà.
Ông   chỉ về nhà mà còn ôm  nhiều đồ về.
Những  khác   phản ứng gì, chỉ  Nguyễn Hồng Quân  thấy những thứ  xong trong nháy mắt trở nên hào hứng. Cậu bé vọt đến  mặt Nguyễn Trường Phú, mắt sáng lên : “Ba,  ba  mang nhiều món linh tinh về như thế ạ?”
Hơn nữa  sơ qua hầu như đều là đồ mới!
Nguyễn Trường Phú  để ý đến  bé, duỗi chân đá  sang một bên,  về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết : “Hai đứa qua đây”
Những lời cần  buổi sáng   xong, cãi cũng  cãi , lúc  đương nhiên Nguyễn Khê sẽ  đối đầu với ông .  cũng vẻ mặt cũng  dịu xuống, bình tĩnh dẫn Nguyễn Khiết đến  mặt ông ,  ông  : “Có chuyện gì?”
Rõ ràng Nguyễn Trường Phú vẫn còn tức giận, trừng mắt  cô : “Nhìn ! Cả buổi sáng ông đây   gì cả, chỉ chuẩn  những thứ  cho con và Tiểu Khiết thôi đấy! Cặp mới, đầy đủ dụng cụ học tập mới, còn  cả quân phục, mới cả đấy,   ai mặc ! Còn  cả sách giáo khoa, sách ngoại khóa mà con cần, những gì ba  thể tìm thấy đều ở hết trong đây .”
Nguyễn Khê đương nhiên , trừ sách , những món linh tinh khác đều là loại  nhất của thời đại , mỗi món đều hợp thời nhất. Thấy hai mắt phát sáng của Nguyễn Hồng Quân là , đó là con của công nhân viên chức, thế mà cũng thích thú với mấy món , yêu thích  nhịn nổi.
Đại khái là do bình thường Nguyễn Trường Phú  quen Nguyễn Hồng Quân, thế nên Nguyễn Hồng Quân luôn lấy trộm quần áo của ông  để mặc  ngoài.
Nguyễn Khê  Nguyễn Trường Phú, vẻ mặt  đổi, một lúc  đáp  bằng một chữ: “Ồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-the-gioi-nien-dai-van-lam-nu-phu-xinh-dep/chuong-222.html.]
Thấy Nguyễn Khê như thế, Nguyễn Trường Phú  bộ dáng như  nhịn nổi một bụng lửa giận  nữa, lớn tiếng : “Ba  cần con cảm kích gì ba, cũng  dám mong con cảm kích ba, chỉ là Nguyễn Trường Phú ba nợ con mà thôi!”
Dứt lời kêu Nguyễn Hồng Quần và Diệp Phàm: “Bê  , đặt trong phòng của chị hai con đấy.”
Nguyễn Hồng Quân vội vàng đáp ứng tiến lên, đưa tay ôm lấy phân nửa những món linh tinh   ngực, chừa  một nửa cho Diệp Phàm.
Sau đó  bé   lên lầu  nuốt nước miếng : “Ngay lúc , em đối với chị cả và chị họ của em trào dâng một cảm giác ghen tị vô hạn. Chúng nó đang dần lớn mạnh lên, dường như sắp nổ tung !”
Sau đó  bé còn “A” lên năm tiếng theo nhịp.
Diệp Phàm trợn trắng mắt   bé a.
Dưới lầu, những  khác đều  xuống bàn ăn.
Vẻ mặt ai nấy đều  chút kỳ lạ, đương nhiên mỗi  đều  suy nghĩ riêng.
Nguyễn Thu Dương   yên, lập tức kéo Diệp Thu Văn một cái: “Chị cả, chị  nhà vệ sinh với em.”
Diệp Thu Văn    đó  dậy cùng cô   nhà vệ sinh.
DTV
Vào nhà vệ sinh, đóng cửa , Nguyễn Thu Dương cau mày,  nhỏ: “Trời ơi, đây là  ý gì cơ chứ? Sáng nay, Nguyễn Khê chọc cho ba tức như thế, ngay cả buổi sáng cũng  ăn,  mà ông  còn bận rộn hơn nửa ngày ở chỗ ,  đó đem về cho bọn họ nhiều đồ  như thế. Bộ quân trang đó, em hỏi ông   bao nhiêu   mà ông   từng cho em mặc thử!”
Vẻ mặt của Diệp Thu Văn cũng   lắm, trong lòng thậm chí còn nảy sinh cảm giác nguy cơ. Cô   hiểu tại  Nguyễn Trường Phú  như thế? Sáng nay  Nguyễn Khê chọc tức đến thế, kết quả  mà  phản ứng như thế? Sao  thể thế ?
Tuy  mặt ông  tỏ vẻ vô cùng tức giận như , nhưng hành động   giống. Rõ ràng đến mức Nguyễn Thu Dương cũng   !
Ông  là đang  lấy lòng Nguyễn Khê ?
Sau khi nảy  cái suy nghĩ , chính cô  cũng cảm thấy sợ hãi.
Trong nhà đông  như thế, từ  đến nay chỉ   khác lấy lòng Nguyễn Trường Phú,  gì  chuyện Nguyễn Trường Phú  lấy lòng  khác cơ chứ?