Ngay  lúc  Nguyễn Trường Phú bỗng dưng  đầu   chuyện với cô , ông  hỏi: “Tiểu Khiết,  đầu  xe  ?”
Nguyễn Khiết vội nở nụ  và  Nguyễn Trường Phú : “Dạ… đúng .”
Nguyễn Trường Phú  : “Đừng căng thẳng,  vài ba  là quen ngay  mà.”
Tiểu Khiết gật đầu: “Dạ.”
Nguyễn Trường Phú và Nguyễn Khiết  xong bèn  sang Nguyễn Khê, chỉ thấy cô đang  ở giữa Nguyễn Khiết và Phùng Tú Anh, nhắm mắt dựa  ghế, cũng   là ngủ thật  là giả bộ.
DTV
Đương nhiên là ông   gọi cô dậy mà   tiếp tục trò chuyện với tài xế.
Phùng Tú Anh thì đang ôm Nguyễn Hồng Binh  bên cạnh, ríu rít  chuyện với thằng bé, đứa trẻ lên sáu lên bảy là lúc ham  chuyện nhất, hoặc  mở miệng, hoặc là cứ hễ mở miệng thì  dừng  . Suốt dọc đường  thấy cái gì là  cái đó, miệng ríu  ríu rít  từng ngơi nghỉ.
Cậu  còn cảm thấy  chuyện với Phùng Tú Anh  tận hứng, nên bèn  Nguyễn Khê và hỏi: “Chị hai, chị đang ngủ ?”
Nguyễn Khê mở mắt  liếc    một cái, lát  liền : “Chị là chị cả.”
Nguyễn Hồng Binh  cô: “   chị là chị hai, còn chị cả đang ở nhà .”
Nguyễn Khê  liếc  Phùng Tú Anh một cái,  đó nhắm mắt   thêm gì nữa.
Lúc  Nguyễn Trường Phú  đầu  : “Tiểu Khê, Thu Văn lớn hơn con vài tháng tuổi nên nó là chị cả, còn con là chị hai.”
Nghe thấy cái tên Diệp Thu Văn, trong lòng của Nguyễn Khê cảm thấy bài xích theo bản năng. Cô cũng    từng gặp mặt cô gái đó,  nên  thái độ phiến diện mà bài xích, nhưng cũng hết cách,  một  thứ  đang từ từ sinh sôi từ tận đáy lòng của cô.
Cô  kí ức và cảm xúc của chủ cũ, mà những kí ức và cảm xúc    là    tác động gì đến cô. Tất cả những cảm xúc mà chủ cũ dành cho những  bên cạnh đều  để  trong  thể , cho nên  khi xuyên qua cô mới tự động xem Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa là   của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-the-gioi-nien-dai-van-lam-nu-phu-xinh-dep/chuong-191.html.]
Những cảm xúc  đều   là do cô giả vờ, mà là vì chủ cũ để  cho cô.
Cô và chủ cũ càng giống như là  dung hợp với  nên   cách nào   tách khỏi chũ cũ, cô  thể   thành kiến với những  như Nguyễn Trường Phú  Diệp Thu Văn,  thể nào chung sống cùng họ với  phận và lập trường của một  xuyên  ,  thể nào.
Với tư cách là một Nguyễn Khê của thế kỷ hai mươi mốt, đúng thật là cô  oán  hận, nhưng cũng   tình cảm gì với Nguyễn Trường Phú và Diệp Thu Văn, cũng  thể    là những  xa lạ, bọn họ cũng thực sự  mắc nợ cô thứ gì hết, đối với chủ cũ  càng .
Với tư cách là một Nguyễn Khê của thế kỷ mười bảy, cô  thể nào  ở góc độ của ông trời  một   ngoài quan sát,  thể nào  nhận những con  và những sự việc  mà  mang theo tình cảm cá nhân.
Thậm chí là bởi vì cô  cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết gốc,   chủ cũ và Diệp Thu Văn là mối quan hệ nữ chính và nữ phụ đối địch trời sinh, cho nên từ tận đáy lòng cô càng  ý thù địch với nữ chính Diệp Thu Văn .
Dĩ nhiên cô sẽ  vì sự thù địch  mà vô duyên vô cớ  hãm hại cô , nếu bỏ thời gian và công sức  việc đối phó với Diệp Thu Văn,  thì cô e là  sẽ  khóa c.h.ế.t trong cốt truyện gốc và thiết lập ban đầu, thậm chí là gặp  kết cục y hệt như nguyên chủ.
Mục đích   của cô khi  thành phố  rõ ràng, đó là dẫn dắt Nguyễn Khiết học hành đàng hoàng, thi  đại học và  đổi  phận.
Nguyễn Khê  mở mắt , cô đáp  Nguyễn Trường Phú một tiếng: “Dạ.”
Nguyễn Trường Phú nghẹn họng, ông  đối mắt  Phùng Tú Anh  hít sâu một ,  đó  đầu .
Xe Jeep chạy  một tiếng thì đến ga xe lửa trong huyện, tài xế theo cùng xuống xe để giúp đỡ việc mua vé.
Đến huyện thành thì Nguyễn Khiết càng lo lắng hơn, cô  ôm siết lấy cánh tay của Nguyễn Khê  buông lỏng một giây nào, lo sợ là  buông tay  một cái sẽ  lạc mất.
Để khiến cho cô  yên tâm, Nguyễn Khê bèn thẳng tay nắm lấy bàn tay cô ,  đến  thì dắt theo đến đó.
Cuối cùng  lên  xe lửa và   chỗ, may mà   là kiểu bốn chỗ đối mặt  mà là bốn chỗ tựa lưng  .
Sau khi Nguyễn Khê kéo Nguyễn Khiết  xuống thì thở dài một  đầy nhẹ nhõm, cô thả lỏng biểu cảm gương mặt và mỉm  với cô .
Nguyễn Khiết bụm tay  ngực, cô  thấy tự tại hơn khi  ở trong tầm mắt của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, cô  bèn dựa  bên cạnh Nguyễn Khê và  thật khẽ: “Chị, em sắp căng thẳng đến c.h.ế.t luôn , đầu váng mắt hoa   đông tây nam bắc gì nữa,  chị   hoảng sợ chút nào thế?”