Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 90

Cập nhật lúc: 2024-11-28 13:06:03
Lượt xem: 29

Dựa vào những kí ức vụn vặt, những điều Hạ Mỹ Liên nói cũng không quá cường điệu, Hà Quế Phân và Hạ Hướng Viễn đối xử với nguyên thân quả thực rất tốt.

Chính vì vậy do dù môi trường lớn lên của Lâm Khê đặc biệt, có cái nhìn khá thoáng với chuyện tình cảm, tương đối độc lập, nhưng cô cũng không phán xét nguyên thân. Nói tính cách nguyên thân yếu đuối xử lý chuyện không đâu vào đâu, không trải qua những chuyện của cô ấy thì không có tư cách phán xét tình cảm và cảm xúc của cô ấy.

Tuy nhiên, cô không phải nguyên thân, không có những tình cảm kia.

“Tiểu Khê, cậu có biết không? Nếu như nhà chúng tôi không thể trả chỗ nợ một trăm năm mươi nghìn đồng kia, những người đó muốn cha tôi lấy tôi ra gán nợ, lấy một ông già để trả nợ. Một trăm năm mươi nghìn, Tiểu Khê, cậu có hai tòa nhà, cộng lại sợ rằng cũng được một triệu đồng, chúng ta cùng lớn lên, cậu có thể vì một trăm năm mươi nghìn mà nhìn nhà tôi vào hố lửa, nhìn anh trai và mẹ tôi sống không bằng c.h.ế.t sao?”

Cô ta nói câu này, cả người đã run bần bật, khóc không thành tiếng.

Lâm Khê ngây ngẩn.

Chuyện này quả thực cô không biết.

Cô nhìn thấy sự tuyệt vọng của cô gái trước mắt, sự tuyệt vọng coi cô là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Lâm Khê im lặng một lát rồi nói: “Cha cậu nợ tiền, nói muốn bán cậu, cậu để ông ta bán sao?”

“Một trăm năm mươi nghìn, cậu nói chỉ có một trăm năm mươi nghìn mà Hạ Mỹ Liên, nhà cậu cũng không phải chỉ quen mình tôi, cũng không phải không có họ hàng. Tôi tin nếu như nhà cậu có ai bị bệnh, cần một trăm năm mươi nghìn này cứu mạng, thì chắc chắn có rất nhiều người giơ tay ra cứu, nguyện ý vì nhà cậu lấy ra khoản tiền này.”

“Nhưng đó là cờ bạc, hôm nay là một trăm năm mươi nghìn, ngày mai có thể là năm trăm nghìn, một triệu, chỉ cần tôi bán tòa nhà, cuối cùng nhất định cũng đều nướng hết cả vào đó.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không! Cha tôi nói rồi, chỉ cần cậu kết hôn với anh tôi, chỉ cần cậu giúp nhà chúng tôi trả nợ thì nhất định không cược nữa.”

Đây là lời cô ta nghe thấy lúc cha quỳ trước mặt mẹ, cầu xin mẹ đi xoay tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-90.html.]

“Thật đấy, Tiểu Khê, ông ấy gần đây đã chịu bao nhiêu khổ sở. Tiểu Khê, cậu biết cha tôi mà, ông ấy không phải người xấu xa, không phải là người phát rồ mất trí. Trước đây bao nhiêu năm ông ấy vẫn bình thường, ông ấy chỉ bị người ta lừa, những người đó lừa ông ấy.”

Người thân luôn luôn yêu thương tin tưởng người mà mình từng quan tâm yêu thương, quan hệ thân thiết.

Không tin bọn họ sẽ làm ra những chuyện điên cuồng không lý trí.

Nhưng trên thực thế, mặc kệ cho trước đây họ là người như thế nào, bị lừa một lần, thua hết gia sản, còn áp bức bán con gái trả nợ, người như vậy còn đáng tin sao?

Khoảnh khắc này, Lâm Khê cũng rất thương hại Hạ Mỹ Liên.

Nhưng đừng nói tới cô không phải là “Lâm Khê” nguyên bản, cho dù là “Lâm Khê” nguyên bản cũng không có nghĩa vụ bán tòa nhà của mình để trả nợ cờ b.ạ.c cho người khác.

Càng huống hồ, Lâm Khê vô cùng hoài nghi, những người đặt ra cái bẫy đó, sợ rằng đến nhà cô cũng đã để ý từ lâu rồi.

Lâm Khê nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, quay đầu lại nhìn thấy Lương Triệu Thành đã lên đây.

Thời gian cũng hòm hòm rồi.

Cô nhìn Hạ Mỹ Liên nói: “Tôi sẽ không bán tòa nhà, có vẻ như tòa nhà của nhà cô cũng không phải thua hết một lần đúng không? Hạ Mỹ Liên, tôi sẽ không giúp nhà cô trả nợ, chuyện này không liên quan đến chuyện của tôi và anh cô.”

Cô nói xong thì suy nghĩ một chút, sau đó xoay người mở ngăn kéo ra, tuy rất không nỡ nhưng vẫn rút ra hai tờ tiền giấy năm mươi đồng đưa cho Hạ Mỹ Liên.

Hạ Mỹ Liên còn đang kinh ngạc, Lâm Khê nói: “Tình hình hiện giờ của cậu, tôi biết chỉ cần tôi không bán tòa nhà giúp cậu trả nợ, tôi nói gì trước mặt cậu cũng là kẻ m.á.u lạnh, ác độc, nói thì dễ làm thì khó, nhưng tôi vẫn phải nói. Tình hình này của nhà cậu, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không đủ, cầu xin người khác không bằng tự mình cứu mình, cha cậu sắp bán cậu rồi, cậu ở đó đợi bị bán đi sao? Đây là một trăm đồng tiền lộ phí, cậu muốn đi đâu thì đi, cho cậu làm tiền lộ phí.”

Cho cô ta một trăm đồng làm tiền lộ phí?

Loading...