Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-11-27 21:21:26
Lượt xem: 37

Đáng tiếc Lâm Khê ba la bô lô nói xong, đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn bọn họ, cô nhìn về phía mấy người chủ nhiệm Thu cảm ơn, cô nói: “Làm phiền mọi người rồi ạ, vốn chuyện phiền phức này không nên làm phiền tới ủy ban thôn, nhưng thím Thu có biết cháu, cháu không giỏi ăn nói, lại nói không lại người khác, chuyện này tốt nhất vẫn ủy ban thôn là đơn vị làm chứng cho rõ ràng, đỡ cho sau này bên ngoài lại đồn đại chuyện gì, cháu có một trăm cái miệng cũng không nói rõ ràng được.”

Người nhà họ Chu: Mày không giỏi ăn nói, nói không lại người khác?

Cả nhà họ Chu hận không thể ngất đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô không giỏi ăn nói mà khiến người khác tức muốn bùng nổ, còn ăn nói nữa thì không phải muốn lên trời hay sao?

Người nhà họ Chu vừa tức vừa bực vừa xót của, đầu óc ong ong hết cả.

Đáng tiếc bọn họ có tức có bực nữa thì cũng vô dụng, hơn nữa chuyện cũng đã tới nước này, một là sợ có người của ủy ban thôn và Lương Triệu Thành có ở đây, hai là cũng sợ đắc tội Lâm Khê, triệt để lật mặt, cũng triệt để chẳng còn mong nhớ gì nữa, vì thế cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ Nhiệm Thu cười nói với Lâm Khê: “Không có gì, chuyện này cũng không phải chuyện phiền phức gì lắm, không phải chỉ giúp cháu chuyển tiền một chút thôi sao, đừng nói là ủy bản thôn bảo vệ người dân trong thôn Lâm Hạ chúng ta, xử lý công chuyện cho người dân là chuyện đương nhiên, cha cháu còn là liệt sĩ, những chuyện này bọn thím phải giúp đỡ cháu làm. ”

Chuyện này cứ như vậy là đã xử lý xong.

Hết hi vọng, cả nhà họ Chu rời đi trong sự kinh ngạc không thôi hoặc có thể nói là kinh hồn bạt vía.

Bọn họ cũng vẫn còn chưa rõ chuyện này sao lại tới bước này, chỉ nhớ mỗi tháng phải trực tiếp trừ hai trăm đồng tiền lương của con trai để chia ra trả nợ cho số tiền lấy lần trước.

Một tháng hai trăm đồng, hai trăm đồng đó!

Ra đường bị ánh nắng chói chang chiếu vào, trên đường đi bọn họ đều ngây dại, chỉ thấy xót của và tức giận, vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại chuyện ngày hôm nay.

Mãi cho đến khi về đến nhà, uống vài ngụm nước, có quạt mát vù vù mới dần dần tỉnh táo lại.

Bọn họ không phải muốn thuê nhà sao?

Trọng điểm không phải thuê, trọng điểm là bọn họ không thể chuyển đi, ở lại đây mới có thể tính chuyện lâu dài, mới có thể tiến hành âm mưu phía sau, cho dù âm mưu phía sau nhất thời không thành, nhưng ở nhà của Lâm Khê thì cũng được, dọn đi rồi không phải là mất cả chì lẫn chài sao!

Nhưng bọn họ đã nói đi thuê nhà rồi, sao lại biến thành mấy hôm nữa phải dọn đi?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-72.html.]

Còn không biết sẽ lấy bao nhiêu tháng tiền lương của Gia Lượng! Một tháng hai trăm đồng, hai trăm đồng đó!

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói này, quả thực là như sắp bùng nổ.

Nhưng giờ đã như vậy rồi, chuyện mà ủy bản thôn đã “quyết định”, người cũng đã về nhà rồi, có nuốt lời cũng không được nữa.

Càng huống hồ sao có thể nuốt lời? Tiền lương của nhà mình đã vào tay người khác rồi!

Chu Lai Căn y chang như con vật bị nhốt mà đi đi lại lại trong nhà, nhưng không nghĩ ra cách nào hết.

Nói về Lâm Khê.

Cả nhà họ Chu vừa đi, Trần Dã nói với chị cậu một tiếng, rồi kéo Tiểu Thạch Đầu về thôn như một làn khói, hai đứa gấp gáp về báo với bà ba và những người khác trong thôn về chuyện mới xảy ra ở ủy ban thôn.

Lương Triệu Thành yêu cầu Lâm Khê về nhà, còn mình ở lại bàn một số chuyện với bí thư thôn, bàn bạc xong anh sẽ về công ty luôn.

Ngữ khí của anh khi nói câu này vô cùng bình dị, cộng thêm gương mặt nghiêm túc hơi dữ dằn quả thật không có chút dịu dàng nào cả.

Tuy nhiên Lâm Khê lại tiếp nhận thái độ này của anh vô cùng bình thường.

Cô hỏi anh: “Mất nhiều thời gian không? Nếu như không lâu thì tôi đợi anh ở đây luôn, dù sao thì về nhà tôi cũng không có việc gì làm, tôi nói chuyện với thím Thu và thím Từ.”

Lương Triệu Thành ngưng một lát: “Không lâu, mươi mười lăm phút là xong rồi.”

Lâm Khê gật đầu: “Thế thì tôi ở lại nói chuyện một lúc, lát nữa thì cùng về.”

Chủ nhiệm Thu và thím Từ vẫn luôn quan sát tương tác của Lương Triệu Thành và Lâm Khê, đợi Lương Triệu Thành cùng Hạ Đông Điền cùng với một cán bộ thôn đi vào phòng làm việc, một cán bộ thôn khác cũng bị thím Thu đuổi ra ngoài làm việc, thím Từ mới hỏi Lâm Khê: “Tiểu Khê, anh Lương của cháu đối xử với cháu như thế nào?”

Ngưng một lát rồi lại bổ sung thêm một câu, “Chuyện cưới xin của hai đứa định tính như nào?”

Loading...