Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-11-27 21:21:23
Lượt xem: 48
Lúc bọn họ bàn bạc chuyện này Trương Tú Mai cảm thấy như vậy thì lợi đủ đường cho Lâm Khê, nhưng lại cũng biết dự định này không tiện nói ra trước mặt mọi người.
Chủ nhiệm Thu lại đập bàn một tiếng “rầm”, mắng Trương Tú Mai, “Trương Tú Mai, bà im miệng cho tôi!”
“Bà gào, bà gào cái gì? Bà đúng là mẹ ruột thế mà lại có nhiều suy nghĩ ác độc như vậy, vì chồng sau mà tính toán cả con gái ruột của mình, có người phụ nữ nào độc ác như bà không? Nói là mẹ ruột ai mà tin được chứ? Còn nữa, năm đó lúc bà tái giá không phải thề sống thề c.h.ế.t sẽ không quay lại nữa sao, sẽ không dùng thân phận mẹ ruột để quản chuyện của Tiểu Khê sao? Sao giờ bà nội của Tiểu Khê vừa qua đời bà liền quay về gây chuyện, bà cho rằng người của thôn Lâm Hạ này c.h.ế.t hết cả rồi sao!”
“Tiền thuê nhà cái gì, Tiểu Khê, cháu đúng là hồ đồ, người như vậy bám vào cháu cứ như bạch tuộc vậy đó, kéo thế nào cũng không ra, người như vậy sao để cho bọn họ thuê nhà?!”
Chủ nhiệm Thu vừa nói vừa giật lấy hợp đồng thuê nhà trên tay Chu Lai Căn, “Mấy người nói là thuê nhà, sợ là đến lúc đó không phải lại một khóc hai đòi thắt cổ, không trả một xu tiền thuê nhà nào cho cháu, nếu muốn thuê nhà thì mấy người trả hết tiền đã lấy ra rồi nói tiếp!”
Trương Tú Mai:
Mặt Trương Tú Mai đỏ bừng như phải bỏng, bà ta vội vàng khóc rống lên: “Tiểu Khê, mẹ tính toán gì con chứ? Mẹ đều là vì con, cho dù con nghe người khác không gặp mẹ, nhưng mà con nghĩ xem, hai tháng nay mẹ đối xử với con như thế nào hả Tiểu Khê.”
Mọi người: Đúng là không thể nhìn được nữa.
“Muốn thế cũng không phải không được,”
Lúc này đây bí thư chi bộ thôn Hạ Đông Điền chen vào, ông ta nhìn Trương Tú Mai đang ngồi trên ghế khóc lóc, nhíu mày nói: “Nếu muốn thuê thì một tháng ba trăm hai mươi đồng, chúng tôi đi tìm đội xây dựng của Gia Lượng, đội xây dựng đó trực tiếp gửi lương của Gia Lượng và Lai Căn vào tài khoản của ủy ban thôn, ủy ban thôn sẽ đưa tiền cho Tiểu Khê, như vậy cũng tránh cho các người giở trò với Tiểu Khê, mà ủy ban thôn chúng tôi lại không biết.”
Câu nói này của bí thư Hạ, sắc mặt của Chu Lai Căn và Chu Gia Lượng đều đại biến.
Đến tiếng khóc của Trương Tú Mai cũng im bặt.
Phải biết rằng công việc của Chu Gia Lượng ban đầu cũng là do ủy ban thôn giới thiệu, chính là cái xưởng đó của Chu Lai Căn, chiếm mảnh đất ban đầu cũng là đất của thôn, những người này đều có dây mơ rễ má với thôn Lâm Hạ, lời của Hạ Lâm Điền cũng không phải là lời uy h.i.ế.p gì, ông ấy quả thực có thể làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-70.html.]
“Như, như vậy sao được.”
Chu Lai Căn vội vàng nói, “Sao có thể trực tiếp lấy tiền lương của chúng tôi, một tháng ba trăm hai mươi đồng, nhà tôi còn ăn uống gì nữa?”
“Như vậy có nghĩa là các người không thuê được căn nhà có giá ba trăm hai mươi đồng đúng không?”
Chủ nhiệm Thu sầm mặt nói, “Vậy thì các người còn ký hợp đồng nhà cái gì, căn bản có ý định không trả tiền thuê nhà, nói cái gì mà thuê nhà, chẳng qua là giả vờ để lừa Tiểu Khê thôi, lừa người thôn Lâm Hạ chúng tôi?”
“Chủ nhiệm Thu không cần tức giận như vậy.”
Lúc này một người từ văn phòng bí thư thôn đi ra.
Là thím Từ vợ của bí thư chi bộ thôn.
Thím Từ cười nói: “Cũng không thể hoàn toàn nói vậy, có thể Tú Mai và chồng bà ấy căn bản không ngờ tới tiền thuê nhà của căn nhà này lại đắt như thế. Tuy nhiên Tú Mai à, có thể các người mới từ trong núi ra không lâu, không biết tình hình của thành phố Tân An chúng tôi, nhưng tôi nói cho bà biết, những lời Tiểu Khê ban nãy đều là thật cả, chẳng có câu nào là lừa bà đâu, không lấy bà đắt một đồng.”
“Theo như tôi nghĩ, nếu các người không thuê nổi căn nhà đắt như vậy thì đừng thuê chỗ này nữa, dù sao thì cũng là thuê, đằng ngoại nhà tôi có một căn nhà, là nhà cấp bốn, điều kiện cũng không tốt lắm nhưng diện tích khá lớn, tiền thuê một tháng không tới một trăm đồng, hay là lát nữa các người đi xem xem rồi thuê bên đó? Ngoài ra bên đó gần với công trường phía tây và khu đô thị mới, các người đi làm cũng tiện hơn một chút.”
Điều kiện bên đó so sánh với bên này không thể dùng từ đơn giản là “không tốt”.
Nhà cửa chỗ gần công trường và khu đô thị mới đều là nhà cấp bốn người dân trong thôn xây tạm, giống như “túp lều”, môi trường trong đó phức tạp, điều kiện không chỉ không tốt, người sống ở đó đại đa số là một số người nghèo không vào ở được kí túc xá tập thể trong công trường hoặc công nhân trong xưởng.
Tuy nhiên với tình hình nhà họ Chu, vốn cũng thường thuê những nơi như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cả nhà Chu Lai Căn nghe thấy câu nói này của thím Từ, vô cùng ngạc nhiên, đầu óc nhất thời không nghĩ ngợi được gì thì bí thư Hạ đã vỗ tay coi như đã ra quyết định, nói: “Thế thì cứ như vậy đi, nếu như các người muốn tiếp tục thuê nhà của Tiểu Khê thì hôm nay tôi tới nói chuyện với đội xây dựng của Gia Lượng và xưởng của Lai Căn, trước khi mấy người chuyển đi, thì tiền lương của các người ngoại trừ còn thừa lại một trăm đồng để chi tiêu hàng ngày, chỗ còn lại đều gửi vào tài khoản của ủy ban thôn, ba trăm hai mươi đồng là tiền thuê nhà, số còn lại thì chia theo đợt để trả hết số tiền trước đây các người lấy từ chỗ Tiểu Khê, đến lúc đó thì chỉ còn trừ tiền thuê nhà.”