Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-11-27 21:20:47
Lượt xem: 24
Cho nên dù có tức giận như thế nào, Chu Lai Căn vẫn kéo vợ ông ta đi.
Trở về nghĩ xem trước đó đã làm gì mà lại để xảy ra cục diện như bây giờ.
Chu Lai Căn kéo Trương Tú Mai đi, bà ta lại không chịu đi.
Bà ta là mẹ đẻ của Lâm Khê, bà ta tự nhận trong khoảng thời gian này đã moi t.i.m moi phổi cho Lâm Khê, tìm mọi cách để chăm sóc cô, lại chưa từng nghĩ tới, trong miệng những người này, bà ta đã hoàn toàn trở thành một kẻ tội ác tày trời muốn bá chiếm nhà của Lâm Khê, bà ta là mẹ đẻ của cô, cô là từ trong bụng bà ta bò ra!
Trong lúc hai người lôi kéo, Chu Lai Căn không cẩn thận đá đổ cái sọt tre đựng chổi trong sân, “Leng keng” một tiếng, tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, thanh âm nói chuyện đều dừng lại.
Chu Lai Căn cũng khiếp sợ, lúc này dùng hết sức lực kéo Trương Tú Mai nhanh chóng chạy ra khỏi sân.
Trong sân truyền đến tiếng bước chân, nhưng lại không có ai gõ cửa, trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Lâm Khê nhìn chằm chằm cửa như suy tư cái gì đó, đi qua mở cửa, sau đó lại nhìn thấy bóng dáng Chu Lai Căn kéo Trương Tú Mai rời khỏi sân.
“Ai tới đó?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Có người cũng dò xét ghé đầu lại đây.
“Là mẹ cháu và bác Chu.”
Lâm Khê sắc mặt “trắng bệch” giống như sợ hãi, thấp giọng nói, “Bọn họ vừa rồi nghe thấy chúng ta nói chuyện không biết sẽ truyền ra bên ngoài cái gì, chỉ cần cháu nói một câu không chịu cho bọn họ tiền, nói muốn lấy phòng của bọn họ đi cho thuê, bà ấy lại hết khóc thì ầm ĩ, nói bà ấy là mẹ đẻ của cháu.”
“Phi, mẹ đẻ, cái gì là mẹ đẻ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-51.html.]
Bà ba thấy bộ dáng “sợ hãi” của Lâm Khê, tức giận đến mức dậm mạnh quải trượng xuống đất, mắng: “Cái gì là mẹ đẻ, năm đó cha cháu hy sinh, không phải là tự mình cô ta ký đơn đoạn tuyệt quan hệ, c.h.ế.t sống đều phải tái giá sao? Lúc này chạy tới đòi làm mẹ? Tiểu Khê, cháu đừng sợ, có chúng ta ở đây, chỉ cần cháu dám nói ra, sau đó bà liền đi tìm cô ta, xem cô ta có dám tiếp tục mang theo chồng mình đến ở thôn Lâm Hạ của chúng ta nữa hay không!”
Lâm khê “Dạ” một tiếng, nói: “Cảm ơn bà ạ.”
Sau đó cô cắn môi, lại quay đầu nhìn về phía thím Từ đại diện nhà bí thư chi bộ, nói, “Thím Từ, cháu có thể xin thím một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
Thím Từ duỗi tay kéo Lâm Khê qua, dịu dàng nói: “Có chuyện gì thì cứ nói, chỉ cần là chuyện thím có thể làm, thím nhất định sẽ giúp cháu.”
Lại nói đến Chu Lai Căn kéo Trương Tú Mai quay về căn phòng cho thuê.
Vừa đến nhà, Trương Tú Mai liền khóc lóc nói: “Vì sao ông lại không cho tôi đi vào? Ông nghe thấy bọn họ nói cái gì không, đoạn thời gian kia, Tiểu Khê bệnh đến bò cũng bò không được, là ai moi t.i.m moi phổi ra chăm sóc nó, những người kia lúc đó ở nơi nào? Lúc người nhà họ Trần tới, là ai che chở nó, đuổi người nhà họ Trần đi? Lúc đó những người kia ở đâu? Bây giờ Tiểu Khê hết bệnh rồi, bọn họ lại ở bên nó châm ngòi, ly gián hai mẹ con chúng tôi, những người này sao lại xấu xa như vậy chứ! Mấy ngày hôm trước không phải là còn tốt sao, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi giống như trở thành một người khác luôn vậy?! Hóa ra đều là do đám người đó hết!”
Mặt Chu Lai Căn âm trầm, ở trong phòng đi qua đi lại một vòng.
“Không đúng.”
Ông ta đột nhiên ngừng lại, nói: “ Trước đây bọn họ ở đây hẳn là cũng không ít lần nói những lời này bên tai Tiểu Khê, phản ứng của Tiểu Khê cũng không phải là như vậy, Tiểu Khê đột nhiên biến hoá lớn như vậy, là lúc sau khi Lương Triệu Thành trở về!”
Ông ta cũng không tính trở mặt với Lâm Khê, lúc Lâm Khê trở mặt với ông ta là do Lương Triệu Thành đột nhiên xuất hiện, trước đó làm gì có ai biết anh trở về lúc nào, đã sớm nói qua cái gì với Lâm Khê?
“Bà không phải nói là cậu ta đã ở chỗ này hai năm rồi sao, trước khi cậu ta đi Bắc Thành, Tiểu Khê đối với cậu ta cũng là nói gì nghe nấy, chuyện gì trong nhà hẳn đều là cậu ta định đoạt đúng không?”
Ông ta hung hăng đ.ấ.m vào cái giá đỡ chậu rửa mặt bên cạnh, sau khi nghe âm “loảng xoảng” một tiếng, liền hung tợn nói: “Không nghĩ tới tâm tư của cái tên họ Lương này lại sâu như vậy, nếu không có chúng ta, Tiểu Khê cũng chỉ là một cô gái mồ côi, mang theo một tên nhóc mà thôi, rơi vào tay cậu ta còn không phải tùy ý cậu ta nặn tròn bóp dẹp sao? Tiểu Khê đối với cậu ta nói gì nghe nấy, tiền thuê nhà chẳng khác nào đều rơi vào trong tay cậu ta!”