Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 487
Cập nhật lúc: 2024-12-03 13:02:18
Lượt xem: 10
Ngoài ra còn có nhà mẹ đẻ Chu Vấn Bình, cháu gái bên nhà mẹ đẻ Chu Vấn Bình sau cùng vẫn đến Tân An, hiện tại không chỉ cháu gái bên nhà mẹ đẻ, dù là em trai bên nhà mẹ đẻ cũng đến Tân An, vốn là nói muốn làm ăn, kết quả nơi mà họ nghe ai nấy nói đều có thể kiếm tiền, bọn họ thì lại không kiếm được tiền, còn bị kiện cáo, nợ người khác một số tiền.
Bọn họ đã tới nhà tìm Chu Vấn Bình không biết bao nhiêu lần.
Tôn Văn Anh khuyên không được, chỉ có thể rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ra cửa, Chu Vấn Bình đang chờ ở bên ngoài, Tôn Văn Anh lắc đầu với bà ta.
Thật ra Chu Vấn Bình đã sớm biết sẽ là kết quả này, cười khổ rồi không nói gì nữa, ngược lại nghĩ đến tướng mạo Nhạc Minh Tư và Lâm Khê có vài phần giống nhau thì nhịn không được mà hỏi Tôn Văn Anh: “Người ra trước mở cửa cho chúng ta là dì của Lâm Khê sao? Nhưng không phải nói mẹ đẻ của nó ở gần vùng núi Tân An sao?”
Tôn Văn Anh nhìn bà ta, còn chưa lên tiếng đã có hai người đi tới trước mặt.
Vốn cô ấy chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng ngay sau đó lập tức ngẩn người.
Chu Vấn Bình thấy Tôn Văn Anh không đáp, ngược lại ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước thì nhìn theo tầm mắt cô ấy, sau đó cũng ngây người.
Bởi vì bà ta thấy một cặp đôi trẻ tuổi, có lẽ tuổi sêm sêm Lâm Khê, chàng trai có lẽ lớn tuổi hơn chút.
Nguyên nhân hai người sửng sốt là bởi vì, cô gái đi tới có diện mạo giống Lâm Khê, còn chàng trai kia hình như cũng có đường nét hơi giống Lâm Khê.
Bọn họ cũng thấy Tôn Văn Anh và Chu Vấn Bình thì chỉ nhìn lướt qua rồi đi lên lầu.
Sau đó Lâm Khê tiễn Tôn Văn Anh và Chu Vấn Bình đi, Nhạc Minh Tư đi ra, hai người tùy ý hàn huyên vài câu.
Nhạc Minh Tư chưa bao giờ hỏi quan hệ của Lâm Khê và nhà họ Lương, Lâm Khê nói, bà ấy sẽ nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ cười rồi bình luận vài câu. Nhưng Lâm Khê không nói, bà ấy tuyệt đối sẽ không nhiều lời, lúc này bà ấy đi ra cũng chỉ thấy Lâm Khê cầm ly đi rửa, cười cô: “Con vậy là ghét người ta đến nhường nào? Lấy trà khổ đinh đãi khách, sau đó bản thân chưa uống ngụm nào.”
Vừa nói chuyện, chuông cửa lại vang lên.
Nhạc Minh Tư đi mở cửa, là Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng.
Lâm Khê từ phòng bếp ló đầu ra xem, sau đó vẻ mặt lập tức đặc sắc hơn cả uống phải trà khổ đinh.
Sao Nhạc Dĩ Mạn lại dẫn Ngụy Trọng Hằng tới đây?
Không phải năm 2001 cô mới ra đời sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-487.html.]
Nghe nói hai người là kết hôn và ly hôn chớp nhoáng, kết hôn rồi mới phát hiện là trước khi kết hôn đầu óc không tỉnh táo, không hiểu đối phương chút nào, bởi vì đã có cô nên bất đắc dĩ phải kết hôn, sau khi kết hôn lại phát hiện cả hai căn bản không hợp, nhưng hiện tại mới năm 1995, chuyện gì thế này?
Sáu năm còn chưa đủ phát hiện cả hai không hợp sao?
Ngụy Trọng Hằng gọi Nhạc Minh Tư một tiếng “cô” rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Khê, cười cười với cô, cũng không biết vì sao lại mang theo chút lấy lòng, khoé miệng Lâm Khê nhịn không được mà giương lên, thật ra sau đó cô cũng gặp anh ấy ở Tân An vài lần, chỉ là cô thật sự không biết anh ấy và Nhạc Dĩ Mạn đã quen nhau.
Cô quay đầu nhìn về phía Nhạc Minh Tư, Nhạc Minh Tư cười, giới thiệu với Lâm Khê: “Tiểu Khê, con còn nhớ Trọng Hằng không? Mấy năm trước từng gặp ở Xuân Thành một lần, chính là người lần đó tặng chúng ta tặng một đĩa quả đào, giờ nó là bạn trai của Dĩ Mạn, thật ra hôn sự đã quyết định, định vào mùa xuân năm sau.”
Lâm Khê: ???
Lâm Khê bị chấn động đến hoa mắt váng đầu.
Cô cứ cảm thấy, năm 2000 vẫn còn xa, dù là chuyện cha và mẹ cô cũng không cần phải gấp gáp nhọc lòng.
Nhưng hiện tại???
Lâm Khê có chút không cách nào đối mặt.
Cô lui vào bếp tiếp tục rửa ly trà.
Nhạc Dĩ Mạn cởi giày, áo khoác, nói với Nhạc Minh Tư một tiếng rồi đi vào bếp, hỏi Lâm Khê: “Này, Tiểu Khê, nghe Trọng Hằng nói hai người đã quen từ sớm, lúc ở Tân An chồng em còn giúp anh ấy một số việc, em nói xem, cảm thấy thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.”
Lâm Khê nói thẳng: “Mẹ, mẹ không cảm thấy anh ấy có cặp mắt đào hoa, duyên với người khác phái quá mạnh sao?”
Nhạc Dĩ Mạn đưa tay gõ đầu cô.
Bởi vì trước kia, lúc Lâm Khê tức giận thường xuyên dỗi với cô ấy rằng: “Chị là mẹ em đó?”
Cho nên thỉnh thoảng cô dỗi cô ấy, cô ấy đã sớm quen rồi, vốn không để ý.
Cô ấy cười nói: “Đó là vì anh ấy quá đẹp trai, cũng không thể trách anh ấy.”
Giọng điệu còn hơi kiêu ngạo.
Lâm Khê: Hận tai không bị điếc.