Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 482

Cập nhật lúc: 2024-12-03 13:02:10
Lượt xem: 8

Ban đầu Triệu Ức Tuyết còn dựa lên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tới đây lại quay đầu nhìn về phía Lâm Khê, đôi mắt như ánh sáng đang lập loè.

Cô ấy thấp giọng nói: “Thật ta tớ vẫn rất thích ông ấy, nhưng hiện giờ tớ và ông ấy không ngang hàng, tớ sẽ không vì thích ông ấy mà bước lầm, huỷ hoại tiền đồ của mình, tớ sẽ không mạo hiểm như vậy, cậu hiểu chứ?”

Cô ấy ngoại trừ nhiệt tình vô tận về mặt quần áo, về những mặt khác, thật ra tính cách luôn hướng nội.

Nhưng những việc này, cô ấy đã nghĩ lại trăm ngàn lần trong lòng, cuối cùng vẫn hy vọng có người hiểu và thông cảm.

Ban đầu người đưa ra định hướng này chính là Lâm Khê, cô ấy nghĩ có lẽ cô có thể hiểu tâm trạng của mình, có thể khiến mình càng thêm kiên định.

Lâm Khê đương nhiên hiểu.

Cô bật cười, “ừ” một tiếng, nói: “Đúng vậy, lập nghiệp đi.”

Ai biết rốt cuộc tình hình nhà họ Quách phức tạp nhường nào, không cần thiết tăng thêm biến số trên con đường sáng sủa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có điều cô nói xong thì dừng lại một lát, nói: “Chuyện tình cảm, thuận theo tự nhiên đi, tạm thời đừng đặt tâm tư và sức lực vào đó là được, chờ khi cậu xác nhận tình cảm sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp thì mới nói.”

Hai người mỗi người ở một giường trái phải, chính giữa cách nhau một lối đi rộng rãi, nếu không Lâm Khê khẳng định sẽ đưa tay nắm lấy cô ấy.

Triệu Ức Tuyết như có thể cảm giác được Lâm Khê muốn làm gì, cô ấy cười nói: “Ừm, vốn dĩ tớ cũng không phải người thiên về cảm tính.”

Nói xong lại mím môi, trêu ghẹo Lâm Khê: “Đương nhiên, nếu ông ấy giống chồng cậu, vậy tớ cũng không cần cẩn thận và thu lại tình cảm.”

Nói đi nói lại vẫn là Quách Tự Văn không đáng tin cậy.

Không phải ông ấy không tốt, mà là xuất thân, tính cách, quan niệm đều khác nhau nên đương nhiên không giống nhau.

Lâm Khê cười nói: “Nếu vậy, cậu không thích nói chuyện, anh ấy cũng không thích nói chuyện, cuộc sống của hai người có lẽ sẽ hơi buồn. Ông Quách vẫn có sức hút hơn.”

Triệu Ức Tuyết nhìn cô: “Cậu đang nói tổng giám đốc Lương không có sức hút?”

Lâm Khê đâu có ý này.

Cô xua tay nói: “Vậy thì phải xem là với ai, thuốc độc của người, mật ngọt của tôi mà.”

Cô không kín đáo chút nào, nói: “Của mình mình quý, với tớ mà nói đương nhiên là rất có sức hút, người tình trong mắt hoá Tây Thi mà.”

Triệu Ức Tuyết:

Triệu Ức Tuyết xém chút nữa cười chết.

Đây là một đống so sánh gì vậy.

Có điều cười xong, cô ấy lại thở dài một tiếng: “Tiểu Khê, thật ra tớ rất hâm mộ cậu, cậu có thể vì chồng cậu mà từ chối lời mời của Johnny, từ bỏ Học viện Mỹ thuật Florence, dù sao thì cậu cũng có thiên phú về hội họa như vậy mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-482.html.]

Đến bây giờ cô ấy vẫn không biết trong việc Johnny mời Lâm Khê còn có nguyên nhân khác, chỉ đơn thuần mà cho rằng Johnny đánh giá cao tài hoa và thiên phú của Lâm Khê, mà Lâm Khê lại bởi vì Lương Triệu Thành nên từ chối Johnny.

Cô ấy cảm thấy đáng tiếc, nhưng lại rất hâm mộ.

Lâm Khê thì không cảm thấy đáng tiếc chút nào.

Cô không rõ lắm, bản thân mình nói là có thiên phú thì có một chút, nhưng tuyệt đối không phải nghệ thuật.

Sở trường của cô dựa vào cơ sở vững chắc của đa số kinh nghiệm và những gì có được khi trưởng thành ở đời sau mà thôi.

Điều này, thật ra Johnny cũng đã nhìn ra, anh ta cũng cảm thấy cô không tệ, nhưng không tới mức kích động và tán tụng.

Cô luôn rất rõ ràng phương hướng phát triển của mình.

Cô vẽ chỉ là vì để biểu đạt tình cảm và thứ mà cô muốn biểu đạt mà thôi.

Vẽ tranh là như thế, xuất bản tập tranh cũng như thế.

Cô cũng tìm tòi, nỗ lực làm chuyện cô có hứng thú và có ý nghĩa đối với xã hội.

Còn về tiền, thật sự cô không thiếu tiền.

Thậm chí tận lực để mua nhà cũng không cần.

Bởi vì, đơn giản nhất là, cô học vẽ từ nhỏ, sau đó thường ra vào các nhà đấu giá lớn, vài lần bán đấu giá quy mô lớn, loại đấu giá ầm ĩ đến mức lên tin tức, cô đều nhớ rõ rành mạch.

Ví như, vào hai tháng trước khi cô xuyên qua, nhà đấu giá Christie's ở Hồng Kông vừa đấu giá xong mấy bức tranh, một bức tranh thuỷ mặc của Trương Đại Thiên giá 209 triệu, một tác phẩm của Thường Ngọc giá 119 triệu đấu giá thành công, bởi vì có hứng thú, đương nhiên cô rất rõ trước kia bức tranh đó qua tay người khác ở chỗ nào.

Cô quay đầu nhìn Triệu Ức Tuyết, cười nói: “Học viện Mỹ thuật Bắc Thành chúng ta cũng có giảng viên rất giỏi đấy, sau này khi có cơ hội thì lại đi, cơ hội sau này sẽ càng ngày càng nhiều.”

Đất nước càng ngày càng tốt, cơ hội giao lưu ngoại giao cũng sẽ càng ngày càng nhiều, muốn ra ngoài dạo một vòng chỉ là chuyện một tấm vé máy bay.

Nhưng Lương Triệu Thành không thể đi máy bay, cô đau đầu một trận.

Lúc này cô lại hận mình kiếp trước biết quá ít.

Chẳng trách anh Lương lại ghét Hạ Hướng Viễn, quả thực là quá thiệt, nhưng cho dù là thiệt, cô vẫn phải cảm kích anh ấy.

Lâm Khê lẩm bẩm nói: “Ức Tuyết, chẳng trách cậu lại từ chối Hạ Hướng Viễn, người đó không phải người tốt.”

Thật ra lần này không chỉ có Quách Tự Văn mời Triệu Ức Tuyết, Hạ Hướng Viễn cũng ném cành ôliu* tới cho cô ấy, đãi ngộ cũng không kém hơn Quách Tự Văn.

*Chỉ tỏ ý muốn hợp tác

Triệu Ức Tuyết bật cười.

Cô ấy cười nói: “Vậy thì cũng không phải, tớ cảm thấy anh ấy rất chân thành, thật ra tớ cũng có chút động lòng, chỉ là nhìn thấy tổng giám đốc Lương vừa nghe đến tên anh ấy thì lại lộ ra vẻ chán ghét, tớ cũng có chút mắt nhìn, e là nếu tớ đến chỗ Hạ Hướng Viễn, tổng giám đốc Lương sẽ không cho tớ vào cửa nhà cậu.”

Loading...