Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-12-02 23:12:45
Lượt xem: 8
Lúc đó, Lâm Khê bọn họ đang cầm thực đơn thảo luận nên ăn cái gì, chỉ có Lương Triệu Thành cảm giác được nên đã nhìn thoáng qua quầy thu ngân.
Trước bàn ăn, lúc cầm lấy thực đơn, Lâm Khê vẫn còn đang thở hổn hển.
Nhạc Minh Tư cảm thấy hôm nay tính tình của Lâm Khê có hơi lớn.
Hơn nữa mẹ Thái kia tuy rằng là bà mai, nhưng Lâm Khê hình như còn hung dữ hơn một chút.
Bình thường cô cũng không phải người như vậy, nói chung là sẽ kiềm chế lại một chút, cuối cùng sẽ cho người ta một đòn bất ngờ, chứ không phải như vừa rồi, miệng lưỡi sắc bén, mũi nhọn toàn bộ mở ra.
Nhưng bà ấy cũng không nói với cô, chỉ gọi cho cô một món tráng miệng, dịu dàng nói với cô, làm ấm dạ dày, quả nhiên sắc mặt Lâm Khê thoáng cái đã hòa hoãn trở lại.
Ngược lại, khi bác cả Chiến vợ bác cả Chiến nhìn thấy Lâm Khê cãi nhau với người khác, nhất là vợ nác cả Chiến, sau lúc ăn cơm quả thực có chút nơm nớp lo sợ.
Quá hung dữ.
Không ngờ cô bé mấy ngày trước đến nhà bọn họ nhã nhặn và lịch sự lại hung dữ như vậy.
Lúc này bà ấy thật sự là cảm thấy khó tả, bởi vì vốn bà ta hy vọng Nhạc Minh Tư có thể nâng đỡ xuất thân của con gái bà ấy, thúc đẩy cuộc hôn sự này, kết quả đây đâu phải là mời người đến thúc đẩy hôn sự? Quả thực là đã mời tới sát thần.
Bữa cơm này Nhạc Minh Tư, Lâm Khê và người nhà họ Chiến ai ăn cũng đều có suy nghĩ riêng.
Sau đó chờ sau khi ăn cơm xong, lúc lên món tráng miệng cuối cùng, bánh trôi thì nhân viên phục vụ nhà hàng còn bưng thêm một đĩa đào mật đã cắt thành miếng, Lâm Khê vừa nhìn thấy đĩa đào mật thì sắc mặt đã có chút thay đổi, Nhạc Minh Tư ở một bên đã hỏi: "Đào này, có phải mang nhầm rồi không? Chúng tôi không có gọi món này."
Nhân viên phục vụ vui vẻ nói: "Vừa rồi có một người đàn ông trẻ tuổi đã gọi món này cho các vị, ngoài ra tiền ăn trên bàn này của các vị, anh ấy cũng đã giúp mọi người thanh toán, nói rằng tính khí của cô anh ấy có hơi xấu, miệng cũng có hơi cay nghiệt và em họ của anh ấy cũng đã có nhiều xúc phạm với một cô gái trong bàn của các vị, xin các vị rộng lòng tha thứ. Bữa ăn này và đĩa đào này coi như là một ít bồi thường, kính chúc ông bà cụ trên bàn sức khỏe tốt, tất cả các vị năm mới vui vẻ, gia đình vui mừng, vạn sự như ý."
Vẻ mặt của mỗi một người ở trên bàn nhất thời đều không ai giống ai.
Bữa ăn này sợ là không rẻ, ít nhất cũng phải một hoặc hai trăm đồng.
Và đĩa đào mật này, cũng không phải là trái cây trong mùa, cũng không biết vận chuyển từ đâu tới, chắc chắn không rẻ.
Vợ bâc cả Chiến liên tục nói: "Thế thì ngại quá, ngại quá."
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, vợ bác cả Chiến vẫn còn lẩm bẩm: "Không ngờ người trẻ tuổi này lại tốt như vậy, chao ôi, Dung Dung, nếu người yêu của con có một chút chỗ tốt như người trẻ tuổi này thì tốt rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-460.html.]
Nhạc Minh Tư nhìn thoáng qua Lâm Khê.
Lâm Khê phồng mặt lên, cô cầm cái nĩa hung tợn xiên một miếng đào mật, cắn mạnh một miếng, nhưng sự cáu kỉnh của cô lại càng nhiều hơn nữa, sau khi cắn một miếng vị ngọt của đào mật tan ra vào miệng, mắt mũi cũng lập tức chua xót không chịu được.
Đào mật rất ngọt, cũng rất thơm.
Từ khi còn nhỏ cô đã rất thích ăn đào, hơn nữa còn rất kén chọn, thích ăn hương thơm ngào ngạt, nhiều nước và ngọt ngào.
Cô không sống ở nhà họ Ngụy và cô cũng không hòa thuận lắm với cha mình.
Nhưng cho dù cha cô có nhiều bạn gái cỡ nào, cũng không tái hôn, chỉ có một mình cô là con, chỉ cần cô có bất cứ yêu cầu gì, thì cô muốn cái gì thì cho cái đó.
Chuyện kết hôn của con cháu nhà họ Ngụy đều không thể tự mình làm chủ.
Nhưng mẹ cô muốn cô cùng họ với bà ấy, người nhà họ Ngụy đều rất truyền thống, tất nhiên là không muốn, nhưng mẹ cô đã nói, là cha cô đã giấu người trong nhà trực tiếp đặt cho cô họ Nhạc. Sau khi người nhà họ Ngụy phát hiện sự thật, một người khôn khéo và biết tính kế hơn người khác, nhưng có thể vì cha cô là người không ra bài theo lẽ thường, chuyện gì cũng có thể làm được, cho nên không ai dám chọc giận ông ấy! Đương nhiên cũng không ai dám tính kế trên người cô.
Cô rất xinh đẹp, cũng không phải là không có người nào có ý tưởng nhúng tay vào hôn nhân của cô, những chuyện này cũng không đến được tai cô, chỉ cần cha cô biết, thì ông ấy có thể trực tiếp trở mặt với mọi người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô không thường xuyên gặp ông ấy, nhưng chỉ cần cách mỗi vài ngày, ông ấy luôn sẽ chọn một ít quả đào ngon nhất để người ta đưa đến cho cô.
Ông ấy chính là như vậy, nếu ông ấy đã muốn dỗ dành ai thì có ai mà ông ấy không dỗ dành được?
Nhưng trong trí nhớ của Lâm Khê, ông ấy cũng không ở cùng cô được bao nhiêu lần.
Nhạc Minh Tư nhẹ nhàng hỏi Lâm Khê, nói: "Tiểu Khê, con biết người trẻ tuổi kia à?"
"Đó là một tên khốn kiếp!"
Trong giọng nói của Lâm Khê gần như mang theo chút tiếng khóc lẩm bẩm.
Giọng nói mơ hồ không rõ ràng, ngay cả Nhạc Minh Tư cũng không nghe rõ ràng.
Nhưng Lương Triệu Thành ở bên cạnh lại nghe không bỏ sót một chữ, nghe vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt toàn là một màu đen.