Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-12-02 19:32:16
Lượt xem: 5
Có điều dù cho trên mặt ông ta mang theo sự áp bức lớn đến mức nào thì Lâm Khê cũng không nhận lấy bất kỳ sự uy h.i.ế.p nào ở đây.
"Đá mài sao?"
Lâm Khê nhìn về phía phó hiệu trưởng Khúc, lạnh lùng nói: "Người kia đã gửi tổng cộng hơn mười bức thư phỉ báng, bảy tám bức thư gửi cho lãnh đạo nhà trường và các thầy cô giáo, chính là thư tố cáo mà phó hiệu trưởng đã nói, trong thư vu khống em sử dụng quan hệ bất chính để lấy được lợi ích. Mấy vị đồng chí cảnh sát, lãnh đạo và các thầy cô cũng đã điều tra rõ, tất cả đều là vu khống bịa đặt."
"Hơn nữa kẻ đó còn gửi thêm hai bức thư nữa, một bức thư gửi cho chồng em, bức còn lại gửi cho cha chồng em. Nội dung bên trong chứa đầy những câu từ đê hèn kinh khủng, lời nói tràn đầy sự khinh miệt chửi bới thậm tệ, ý đồ muốn chồng em nảy sinh sự chán ghét đối với em."
"Quả thật là tấn công đến tất cả mọi mặt từ học tập đến cuộc sống, thế mà hành vi độc ác như vậy trong mắt phó hiệu trưởng Khúc lại chỉ là một chuyện bình thường do sinh viên hiểu lầm nên mới gây ra một hành vi "bình thường" hay sao? Tiêu chuẩn giáo dục con người của phó hiệu trưởng Khúc thực sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi nổi da gà đấy ạ, ngay cả học trò là em đây cũng chưa bao giờ nghe qua."
"Lâm Khê!"
Khuôn mặt của phó hiệu trưởng Khúc lập tức biến thành màu gan lợn.
Lâm Khê không thèm để ý đến ông ta nữa.
Thực sự cô hề không sợ hãi.
Cô quay đầu nhìn Hứa Đan mới thấy sắc mặt trắng bệch của cô ta, cô bỏ xấp giấy đang cầm trên tay xuống bàn: "Cậu cho rằng khi cậu gửi rất nhiều thư tố cáo đến trường học trước kì thi cuối kỳ, sau đó lại gửi cho chồng và cha chồng tôi, cho dù đó là giả thì cũng sẽ làm cho việc học và cuộc sống của tôi trở nên hỗn loạn, chuyện thi cử bị nát bét, cuộc sống sẽ bị hủy hoại. Ngoài ra bởi vì bị đả kích quá lớn nên tất cả mọi người sẽ hoài nghi tôi, chỉ trích tôi, khinh thường tôi, căm ghét tôi thì khi đó tôi sẽ không thể tự lo nổi cho mình nên sẽ không bao giờ quan tâm đến việc điều tra xem kẻ nào đã gây ra chuyện này à?"
"Còn cậu sẽ có được thị thực trao đổi sinh viên đến Hồng Kông, sang năm sẽ có cơ hội đến Hồng Kông. Đến lúc đó cho dù tôi có biết những chuyện cậu đã làm thì thứ nhất là không có bằng chứng, thứ hai là cậu đã không còn ở thành phố Bắc, thứ ba là cậy vào quan hệ rộng, lãnh đạo nhà trường thân quen với cha mẹ cậu nên bọn họ sẽ bao che cho cậu. Vì vậy nên tôi sẽ không thể làm gì với cậu nữa, nhưng còn việc học tập và cuộc sống của tôi thì đã bị phá hủy tan nát, có đúng không?"
Hứa Đan bị chỉ trích thẳng mặt chứ không phải đơn giản chỉ là bị châm biếm như một số vị lãnh đạo trường học: "..."
Sắc mặt Hứa Đan đang từ trắng lại chuyển sang đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-418.html.]
Cô ta chỉ có thể run rẩy, lặp đi lặp lại: "Cậu nói cái gì đó, Lâm Khê, tôi không biết cậu đang nói cái gì, thư tố cáo gì gì đó cũng không biết! Rốt cuộc cậu phát điên cái gì vậy?"
"Lâm Khê!"
Mẹ Hứa đã nghe đến đây rồi thì sao còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà ta nhìn lại con gái mình, bàn tay đang được bà ta nắm lấy đã trở nên run rẩy, bà ta hiểu quá rõ con gái mình, làm sao có thể không biết được e rằng con gái mình sẽ khó thoát khỏi dính líu chứ?
Nhưng cho dù con gái bà ta đã làm chuyện đó vậy thì bà ta cũng sẽ chắc chắn không để con mình có liên quan!
Bà ta giữ chặt con gái mình, đưa mắt nhìn Lâm Khê, lạnh lùng nói: "Bạn học Lâm Khê này, cô đang nói gì vậy? Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải nói có bằng chứng, chỉ bằng vài lá thư tố cáo nặc danh, cô hoàn toàn không biết do ai viết nhưng lại cứ bắt lấy Đan Đan mà cắn thế hả? Đúng như cô đã nói, Đan Đan đã nhận được một lá thư trao đổi ở Hồng Kông, con bé không cần phải tranh giành cơ hội trong trường và cũng chẳng có mâu thuẫn gì với cô, vậy thì tại sao con bé phải viết mấy lá thư tố cáo nặc danh để hãm hại cô chứ?"
Bà ta nói xong cũng dần nhỏ tiếng lại, quay đầu nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng thấy được Chu Vân Vân đang đứng một bên cúi đầu cắn môi, sắc mặt trắng xanh, ánh mắt của bà ta khẽ dừng.
Dường như Chu Vân Vân cũng nhận ra ánh mắt của bà ta, cô ta bắt đầu run rẩy.
Rốt cuộc vẻ mặt mẹ Hứa cũng bình tĩnh lại: "Đan Đan không cần tranh giành với cô, con bé không có động cơ tố cáo cô. Bạn học Lâm Khê này, tôi thấy tốt hơn hết là cô cứ mời giảng viên và đồng chí cảnh sát điều tra kỹ xem có bạn học nào khác từng va chạm với cô nên gây ra chuyện này hay không?"
"Những bạn học cùng lớp khác từng va chạm với tôi?"
Lâm Khê bật cười, giọng điệu mang theo chút mỉa mai, cười nhạt nói: "Mẹ của Hứa Đan à, ngoại trừ Hứa Đan ra thì dì nghĩ xem còn có ai khác à?"
Vốn dĩ sắc mặt của mẹ Hứa còn đang bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với biểu hiện này của Lâm Khê, gương mặt chân thành nghiêm túc lập tức cứng đờ.
Bà ta muốn nói rằng sao bà ta biết được chứ, vấn đề này tất nhiên phải cần giảng viên và cảnh sát điều tra cẩn thận mới biết được.