Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 405

Cập nhật lúc: 2024-12-02 19:31:57
Lượt xem: 8

"Thực ra có thể cũng không hoàn toàn là vì chuyện đó,..."

Triệu Ức Tuyết chậm rãi nói: "Tớ nghe nói trong buổi triển lãm lần này cậu ta cũng tham gia vào đội ngũ phiên dịch của trường, khả năng nói tiếng Anh tốt nhất của lớp chúng ta chính là cậu ta."

Triển lãm tranh lần này bất kể là trong trường học hay trong ngành đều rất coi trọng, ở giữa cũng sẽ có rất nhiều lãnh đạo, thương nhân nước ngoài đến đây tham quan, cho nên nhà trường sớm đã tuyển rất nhiều sinh viên làm trợ lý. Vì xem xét thấy sẽ có mời thương nhân nước ngoài đến tham dự nên đã đặc biệt tuyển một nhóm sinh viên nói tiếng Anh giỏi để làm sinh viên phiên dịch, nhưng một phần sẽ do nhà trường phụ trách, tình huống cụ thể thì bọn Lâm Khê cũng không rõ lắm.

Mấy người trong ký túc xá của họ sớm đã là trợ lý của tổ công tác triển lãm tranh, trong khoảng thời gian này còn giúp hướng dẫn các sinh viên mới tuyển, đều rất bận rộn nên cũng không quan tâm đến các sắp xếp khác bên phía nhà trường.

Hơn nữa, sinh viên Học viện Mỹ thuật khi thi vào lớp văn hóa phần lớn thì thành tích không tính là xuất sắc, nói tiếng Anh cũng không tốt lắm.

Có người nói ông nội của Hứa Đan khi ông còn trẻ đã từng đi du học ở Anh, vì vậy tiếng Anh của Hứa Đan rất xuất sắc.

Vương Nhiên "ồ" một tiếng, nói: "Tớ đã nói tại sao gần đây đuôi của cậu ta càng ngày càng cong lên, nếu chỉ là đến thành phố Hồng Kông để trao đổi thì cũng không phải đến mức đó đâu, hóa ra là như vậy."

Cô ấy nói rồi quay đầu nhìn Lâm Khê: "Tớ nhớ lúc trước khi cậu thi đại học, hình như điểm tiếng Anh của cậu đạt trọn điểm mà, nếu không thì cậu cũng đến đó đi rồi g.i.ế.c c.h.ế.t tinh thần của cậu ta."

Lâm Khê buồn cười đưa tay gõ đầu của cô ấy: "Chúng ta còn chưa đủ bận rộn sao? Tất cả đều là công việc mà có sao đâu. Hơn nữa, tiếng Anh của người ta tốt hơn so với cậu, cậu có suy nghĩ này thì cố gắng học tập tốt vào, sau này chắc chắn sẽ có tác dụng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng Anh hiện tại của Vương Nhiên thật là có hơi thê thảm không nỡ nhìn.

Nhưng Lâm Khê nhớ rất rõ, đời sau của Vương Nhiên không chỉ thông thạo tiếng Anh mà giọng nói cũng rất chuẩn, ngay cả tiếng Pháp cũng rất tốt.

Cô thực sự rất tò mò, cô ấy đã học nó khi nào.

Vương Nhiên nhe răng nói: " Không có hứng thú, tớ cũng không muốn vểnh đuôi làm gì."

Lâm Khê, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-405.html.]

Triển lãm tranh bắt đầu từ ngày 21 đến ngày 29 tháng 12, được trưng bày tại phòng trưng bày tác phẩm mỹ thuật của trường.

Chủ yếu công việc của Lâm Khê là bận rộn trước triển lãm tranh, ngược lại chờ đến thời gian triển lãm thì khá tốt, chỉ cần mỗi ngày cố định thời gian đi giới thiệu một vòng là được.

Vào ngày 28 tháng 12, ngày thứ hai đếm ngược, Lâm Khê đang cùng Triệu Ức Tuyết chỉnh lý tờ rơi giới thiệu về triển lãm bị người ta lật đến có chút lộn xộn thì lãnh đạo nhà trường dẫn theo vài người đi vào.

Từ khi khai mạc triển lãm tranh đến nay, lãnh đạo nhà trường thỉnh thoảng cũng dẫn một số người tới đây, Lâm Khê và Triệu Ức Tuyết cũng đã quen với việc này, chỉ cần đi lên nghênh đón sau đó giới thiệu tác phẩm cho bọn họ là được.

Chỉ là lúc này Lâm Khê cũng không ngờ tới, người đi cùng lãnh đạo nhà trường lại là người quen.

Một tháng trước, ông ấy cũng từng nói với cô là sẽ đến thăm trường của họ, muốn nhờ cô giới thiệu giáo viên và lãnh đạo của cô cho Quách Tự Văn, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc rẽ ngôi giữa đã bị đánh tả tơi lần trước, người đàn ông trẻ vừa nhìn thấy cô đã nhếch miệng mỉm cười.

Lâm Khê: "..."

Đi cùng bọn họ tới ngoài lãnh đạo nhà trường còn có Hứa Đan.

Bởi vì tiếng phổ thông của các thương nhân Hồng Kông không tốt nên trường đã sắp xếp cho cô đến làm một thông dịch viên.

Lâm Khê tiến lên nghênh đón thì Hứa Đan đã cười hào phóng giới thiệu với cô: "Lâm Khê, vị này là Quách Tự Văn, là giám đốc công thương nghiệp Hòa Cơ ở Hồng Kông, vị này là Thái Gia Chí, cũng là thương nhân đến từ Hồng Kông, bọn họ nghe nói trường chúng ta có tổ chức triển lãm tranh, nên đã cố ý tới đây tham quan, hơn nữa cũng có ý định hợp tác thêm với trường chúng ta."

Nói xong lại dùng tiếng Anh giới thiệu Lâm Khê cho Quách Tự Văn và Thái Gia Chí.

Lúc này Lâm Khê mới biết người đàn ông đó tên là Thái Gia Chí.

Lâm Khê vừa định nói chuyện thì Quách Tự Văn đã vươn tay ra trước, dùng tiếng phổ thông còn mang theo một chút giọng địa phương nhưng cũng xem như là rất lưu loát nói: "Cô Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lâm Khê có hơi không tự nhiên, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nghe ông ấy nói tiếng phổ thông.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Quách Tự Văn, Quách Tự Văn cười giải thích với lãnh đạo trường: "Tôi và cô Lâm quen biết nhau lúc còn ở Tân An, cũng bởi vì quan hệ giữa cô Lâm và chủ tịch Hiệp hội thư họa Tân An nên mới biết tới triển lãm này, lúc ấy nhìn thấy giới thiệu về triển lãm tranh này nên mới vô cùng hứng thú đối với chủ đề này, cho nên lần này đã cố ý tới xem."

Loading...