Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 349

Cập nhật lúc: 2024-12-01 16:53:53
Lượt xem: 11

Chu Vân Vân thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn Hứa Đan, nhưng Hứa Đan lại không nhìn cô ta, từ lúc cô ta ngồi lên giường liền trèo lên nằm xuống, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.

Chu Vân Vân: ...

Trong lòng cô ta đầy những vết chích sắc nhọn, chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận.

Vừa tức giận vừa hoảng loạn, khởi đầu này thật sự hỏng bét cả rồi.

Vương Nhiên và Lâm Khê bên kia, Vương Nhiên là em họ của Phó Vân Lướng, Lâm Khê vậy mà lại lợi hại như vậy, lại có thể được thầy Tề coi trọng, cô ta khẳng định không thể đắc tội.

Phải làm sao để giải quyết nút thắt tồi tệ này?

Bên ngoài Vương Nhiên kéo tay Lâm Khê ra ngoài, đi được một đoạn ngắn thì mới nói với Lâm Khê: “Cậu đừng tức giận, vì loại người đấy không đáng để mình tức giận. Chu Vân Vân kia, có lẽ cậu ta là bởi vì xu nịnh Hứa Đan, cố ý giẫm cậu vào chỗ c.h.ế.t nên mới nói những lời đó, cũng chỉ là cậu quá ưu tú nên mới thành cái gai đ.â.m vào mắt cậu ta. Cậu xinh đẹp, lại có được tán thưởng của anh trai tớ và thầy Tề, còn có tiền, còn có một người chồng đẹp trai biết chăm sóc, có tiền như vậy, quả đúng là mở mang tầm mắt.”

Cô ấy cứ nói rồi lại cười từ lúc nào không hay: “Cậu đừng tức giận, có điều thủ đoạn hất nước cô ta lúc nãy của cậu, còn có lời nói đó, thật sự là rất sảng khoái.”

Ý tứ của câu nói cuối cùng là tớ nói như vậy, cậu đừng có tức giận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng là bởi vì Lâm Khê trực tiếp tạt nước vào mặt Chu Vân Vân và những lời cô nói đó, cô ấy cảm thấy tính tình cô rất ngay thẳng, vì vậy nói chuyện với cô cũng cởi mở hơn.

Lâm Khê thầm nói, cậu cũng thật dám nói.

Người của thời đại này mà cũng dám nói như thế, không phải Chu Vân Vân lúc nãy cũng thế à?

Lâm Khê cười nói: “Cái này có gì mà phải tức giận chứ? Tớ còn đang nghĩ khá tốt đấy, ngày đầu tiên cậu ta nói như vậy đã bị tớ bắt được, chắc hẳn sau này cậu ta cũng không dám nói như thế nữa, nếu như bịa đặt lung tung bị truyền ra ngoài xong lại chuyền đến tai tớ thì mới phải bực, đi thôi.”

Bên dưới Lương Triệu Thành và Tiểu Dã đang đứng đợi cô.

Vương Nhiên nhìn Tiểu Dã, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự.

Lâm Khê vỗ cánh tay cô ấy, nói: “Đó là em trai tớ, em trai họ, Trần Dã.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-349.html.]

Tóm lấy Trần Dã giới thiệu cho hai người một chút.

Vương Nhiên thở phào một hơi, Lâm Khê nhìn cô ấy vậy mà lại còn thở phào một hơi nên muốn vỗ cô ấy thêm cái nữa.

Quay về là đến giờ ăn cơm, thím Ngô nấu cơm, mấy ngày nay Nhạc Minh Tư đều qua bên này cùng mọi người ăn cơm.

Thím Ngô vừa bê đồ ăn ra vừa hỏi Lâm Khê: “Thế nào rồi, gặp người trong kí túc xá chưa, có dễ chung sống với cháu không?”

Thím Ngô vừa hỏi là mọi người lập tức nhìn về hướng Lâm Khê.

Lâm Khê cười nói: “Chung sống rất tốt, mọi người đều rất thẳng thắn.”

Nhưng lúc buổi tối đi ngủ Lâm Khê học cách nói của Chu Vân Vân lúc nói sau lưng cô nói hết cho Lương Triệu Thành nghe.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn anh, cười nói: “Cô ta nói em đeo nhiều trang sức như vậy, nhìn một cái là biết ngay em chính là người ham hư vinh lại thích tiêu tiền, khẳng định không phải vợ cả gì. Nói không chừng là dựa vào xinh đẹp trẻ trung dụ dỗ anh ly hôn, rồi mới cưới em, nói không chừng giấy đăng ký kết hôn còn chưa ký.”

Mặt Lương Triệu Thành đen lại, hiếm lắm mới nhổ ra một câu: “Đó là người gì vậy chứ.’’

Lâm Khê cười nói: “Không sao, em chửi lại cô ta rồi, còn hất nước vào cả mặt cả đầu của cô ta nữa, chỉ là…”

Ánh mắt cô xoay chuyển: “Em thực sự tiêu tiền quá mức sao? Anh có thể sẽ không thích em nữa đúng không?”

Kiếp trước vật chất phong phú, nhưng có rất nhiều đồ để mua, mọi người đều là mua mua mua cũng đã quen rồi.

Nhưng ở đây mọi người đa số đều vẫn rất giản dị, sau đó cô nghĩ đến cho dù là mua không được cái gì thì cô cũng phải giày vò ra bằng được, anh lớn lên trong quân đội, bình thường cuộc sống của bản thân cũng cực kỳ đơn giản bình dị, chắc hẳn cũng sẽ không thích người bên cạnh mình màu mẽ lãng phí.

Anh ngồi lại gần chỗ cô, vươn tay xoa tóc cô, nói: “Không sao, anh nuôi được.”

Lâm Khê không cần anh nuôi.

Nhưng mà nghe anh nói ra câu này, mũi cô vẫn lập tức cay cay không thôi.

Anh làm sao có thể, tốt như vậy?

Loading...