Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 344

Cập nhật lúc: 2024-12-01 16:53:46
Lượt xem: 8

Sau đó lúc đứng ở ngoài cửa nhà của cô út, nhìn Lâm Khê ở bên trong, cô ấy thầm nghĩ: "Ài! Đây đúng là một cô gái xinh đẹp, vậy thì nhường cô một chút cũng được."

Nhưng ý nghĩ này vừa nhảy ra lại dọa chính cô ấy giật mình.

Cô ấy cũng không phải là người không kiên định.

Nhưng đối mặt với cô gái trước mặt này, trong lòng cô ấy lại có một sự gần gũi và yêu thích nói không nên lời, nên mới cảm thấy nhường cô một chút, thương cô một chút mới là đúng đắn.

Vẻ mặt của hai người đều có chút phức tạp.

Nhưng Lâm Khê cũng không lên tiếng, cuối cùng vẫn là Nhạc Dĩ Mạn ấn cảm giác kỳ lạ kia xuống trước, rồi vươn tay về phía Lâm Khê, cười nói: “Xin chào, chị là Nhạc Dĩ Mạn, chị đến đây để tìm cô út, Nhạc Minh Tư sống ở đây đúng không?”

Lâm Khê gật đầu, có chút kỳ quái mà cười với cô ấy, sau đó kéo cửa tránh ra để cô ấy tiến vào.

Nhạc Dĩ Mạn rất thích Lâm Khê, thời gian một buổi trưa đều thường xuyên lời có lời không bắt chuyện với Lâm Khê, nhưng Lâm Khê lại không gần gũi với cô ấy, đương nhiên cũng không chán ghét cô ấy, chỉ là không nói gì. Sau đó trong lúc lơ đãng, cô ấy còn có thể cảm giác được ánh mắt Lâm Khê nhìn cô ấy như kiểu một lời khó nói hết, bị bắt được, cô cũng không thể không hướng về phía cô ấy mà cười giả một cái, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nhạc Dĩ Mạn: ???

Nhạc Dĩ Mạn hỏi cô út của mình: “Cô út, có phải cô từng nói gì về con với Tiểu Khê hay không?”

Nhạc Minh Tư không thể hiểu được, nhìn Lâm Khê rồi nói: “Không có, chúng ta không nói cái gì về con cả. Làm sao vậy?”

“Con cảm thấy ánh mắt con bé nhìn con có chút là lạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhạc Dĩ Mạn lắc đầu, nói thầm: “Thật sự rất kỳ quái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-344.html.]

Sau đó cô ấy dần dần tìm ra quy luật, cô ấy phát hiện nếu cô ấy làm nũng với cô út, hoặc đùa giỡn, hoặc là làm ra chút hành động ấu trĩ gì đó, thậm chí là nếu cô ấy cười hơi quá khích một chút, Lâm Khê đều sẽ nhìn qua, vẫn là biểu tình một lời khó nói hết kia, hình như là “Ồ, cô ấy thế mà lại như vậy”?

Cô ấy không thể hiểu được nên có chút lúng túng.

Cô ấy cảm thấy mình không nên cư xử hay làm ra những cử chỉ của mấy cô gái mới lớn, nhưng vì sao chứ?

Tuy cô ấy là chị họ, nhưng hai người thật ra bằng tuổi nhau, nhưng lúc cô ấy đối mặt với cô giống như không tự giác mà phải làm ra dáng vẻ trưởng thành chín chắn.

Chờ tới buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, Lương Triệu Thành cũng gặp được Nhạc Dĩ Mạn.

Anh nhìn Nhạc Dĩ Mạn, sau lại nhìn qua Lâm Khê, Lâm Khê nhún vai, sau đó ánh mắt của Lương Triệu Thành nhìn Nhạc Dĩ Mạn cũng có chút thay đổi, cũng giống như Lâm Khê, hơi có chút hương vị một lời khó nói hết, tuy rằng anh che giấu rất khá, nhưng Nhạc Dĩ Mạn vẫn cảm giác được.

Sau đó thái độ của Lương Triệu Thành đối với cô ấy cũng rất kỳ quái, lời anh nói không nhiều lắm, lúc nói chuyện với cô ấy cũng nói ít, nhưng thời điểm đối mặt với cô ấy, chẳng sợ chỉ là một cái gật đầu, cũng vô cùng tôn trọng thậm chí là kính trọng, rất giống với thái độ đối với Nhạc Minh Tư.

Nhạc Dĩ Mạn: ???

Cô ấy không thể hiểu được mà cảm thấy, cô ấy đối với bọn họ, đều không thể dễ dàng nói chuyện với nhau.

Phải giả bộ thành bộ dáng thành thục thì mới được.

Cô ấy cảm thấy người em họ này kỳ quái.

Ngay cả chồng của em họ cũng rất kỳ quái.

Cô ấy phát hiện, tuy rằng bản thân rất thích người em họ này, nhưng tốt nhất vẫn là ít gặp nhau thì hơn, chỉ cần cô ấy ở trước mặt cô, cô ấy sẽ sắp không còn là chính mình nữa rồi, cho dù ở trước mặt người mà cô ấy thích, cũng không ảnh hưởng đến cô ấy như vậy!

Loading...