Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 330
Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:16:51
Lượt xem: 11
Cô vẫn luôn chưa nói, thậm chí có chút trốn tránh việc này, vẫn luôn nỗ lực nghĩ về mặt tốt, nghĩ rằng cô sẽ cố gắng nghĩ cách dành nhiều thời gian ở Tân An. Vốn dĩ thành tích của cô đã rất tốt, căn bản không cần tốn thêm quá nhiều thời gian để học lớp văn hóa, nhưng cô vẫn nỗ lực rất nhiều, bởi vì bản thân cô biết, nếu thành tích lớp văn hóa của cô ưu việt, hơn nữa thành tích chuyên môn cũng tốt, vậy cơ hội xin trường học làm dự án ở vùng ngoài cũng càng lớn.
Cuối cùng cô thật sự làm được.
Nhưng cho dù bản thân cô nỗ lực bù đắp nhưng cũng không thay đổi được việc cô đã phụ lòng kế hoạch ban đầu của họ.
Cô cũng biết, thật ra cô đã làm tổn thương anh.
Bốn năm, không phải bốn ngày, bốn tháng, mà là bốn năm.
Hiện tại là năm chín mươi mốt, cũng không phải là thời đại ngồi máy bay thuận tiện, gọi video càng thuận tiện hơn của ba mươi năm sau, quả thật cô vẫn bị ảnh hưởng bởi tư duy đời sau, vô thức nghĩ chuyện này quá đơn giản.
Trên thực tế là, có khả năng một học kỳ cũng không gặp cô được một lần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô chính là ỷ vào việc anh thích cô, cứ cảm thấy anh sẽ bỏ thời gian tới thăm cô mà thôi.
Lúc trước cô nói muốn thi Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, anh thậm chí nói trực tiếp thường trú ở đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút mờ mịt.
Có phải đã ra quyết định sai hay không, bởi vì cô chỉ không quen thuộc với Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, thật ra ở đó cũng có giáo viên rất tốt, cô ở đó cũng giống vậy, có thể làm chuyện mình thích.
Nghĩ đến đây, tim đau thắt từng cơn từng cơn.
Lương Triệu Thành rũ mắt nhìn cô, đương nhiên thấy được sự mờ mịt của cô.
Anh đưa tay vỗ cô, nói: “Nếu đã đưa ra quyết định thì không có gì mà phải hối hận, mọi chuyện quả thật như em nghĩ, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Nói xong dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Mặc kệ có dự án hay không, một năm em vẫn có mấy tháng nghỉ đông và nghỉ hè, giữa đó anh cũng có thể đi thăm em. Trước kia lúc ở bộ đội, vợ chồng ở riêng là chuyện rất bình thường, có một số người thậm chí mấy năm mới có thể gặp một lần, một lần gặp mặt cũng chỉ có mấy ngày, mọi người cũng đã quen.”
Nói thật, tách nhau mấy tháng với anh mà nói cũng không phải chuyện gì khó chịu đựng.
Điều anh lo lắng thật ra là lòng cô liệu có thay đổi không mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-330.html.]
Giống như ban đầu cô nói muốn học Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, nhưng chỉ bởi vì Phó Vân Lương xuất hiện, cô lập tức đổi ý.
Đây mới là nguyên nhân anh vừa nghĩ đến sẽ không yên tâm.
Cho dù cô có đủ loại lý do và giải thích.
Lâm Khê bắt lấy tay anh, cúi đầu im lặng trong chốc lát, sau đó nghẹn giọng nói: “Lúc đó anh đâu có kết hôn, chuyện vợ chồng người ta thì anh quen cái gì chứ?”
Lương Triệu Thành:
“Anh biết em sẽ quen.”
Vốn dĩ anh chính là người lạnh nhạt độc lập, quen với việc một mình làm việc.
Là cô mạnh mẽ tiến vào không gian của anh.
Lâm Khê thở dài, nghĩ nghĩ rồi nói: “Sau này mỗi tháng chúng ta gặp nhau ít nhất một lần được không, ngồi máy bay cũng không quá tốn thời gian. Một tháng anh đến thành phố Bắc, một tháng em về Tân An, mỗi lần ở một tuần, như vậy cách ba tuần là có một tuần ở bên nhau. Một học kỳ cũng chỉ có bốn năm tháng, mỗi người chúng ta chỉ cần bay hai lần là được, cũng chỉ hai tháng mới rời đi một tuần, nên cũng không khó khăn lắm nhỉ, được không?”
“Mặc kệ bận nhường nào cũng nhất định phải thực hiện, nói cách khác, tình cảm của hai người nói không chừng sẽ thật sự nhạt đi, dù sao thì anh thoạt nhìn quá nghiêm túc và lạnh nhạt, mỗi ngày chúng ta ở bên nhau còn được. Nhưng nếu tách nhau quá lâu, nói không chừng em cũng không dám hôn anh, ôm anh, nghe nói đất khách là sát thủ lớn nhất của tình cảm.”
Đời sau, thời đại mà mỗi ngày có thể gọi video cũng vậy, chứ đừng nói là hiện tại.
Lương Triệu Thành nghe vế trước cô nói còn cảm thấy kế hoạch này quá cẩn thận, nghe thấy vế sau thì lại đen mặt.
Nhưng ngẫm lại lời cô nói, tuy rằng có hơi cố tình nhưng thật ra đúng là có thể làm.
Phân ra rạch ròi đến như vậy, quả thật thời gian tách nhau không tính là gì.
Anh nói: “Được.”
Trên thực tế, hai tháng anh dành ra nửa tháng để qua đó cũng không thành vấn đề. Ngoài ra, dự án Tân An từ khi lấy được đến khi thiết kế và thi công đều đã phát triển rất chín muồi, ngoại trừ lấy dự án và sửa bản thảo thiết kế cuối cùng cần anh đến quyết định thì những chuyện khác đều có người chuyên môn theo sát, căn bản không cần anh tham dự, chỉ là anh chạy tới thành phố Bắc nửa tháng làm gì? Hoặc là mở chi nhánh công ty ở đó cũng được.
Hai người cùng nhau thương lượng như vậy, ngược lại loại bỏ hết được những cảm xúc tách biệt đó.