Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:16:26
Lượt xem: 16
“Bà đúng là không biết xấu hổ.”
Lâm Khê nhìn chằm chằm bà ta, gằn từng chữ: “Nếu không phải do bà, đứa trẻ kia sẽ rất yên ổn mà sống cùng mẹ đẻ của cô ấy, mẹ đẻ của cô ấy yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, dạy dỗ cô ấy, cô ấy sẽ sống rất hạnh phúc, không lo không nghĩ như các cô gái khác. Sống cuộc sống đầy đủ, rất nhiều người sẽ yêu cô ấy, cô ấy sẽ không biết đến cái ác trơ tráo nhất trên đời này, sẽ không…”
Sẽ không yêu mà không có chỗ dựa, sống nhưng không ai yêu, kinh hãi lẫn giày vò, tuổi còn trẻ mà c.h.ế.t vì bệnh tật trong sự đau đớn.
Những việc này đều là nhờ bà ban tặng.
“Có phải bà cảm thấy rất ấm ức, rất không cam tâm, đau khổ và oán hận hay không?”
Lâm Khê cười khẩy nói: “Bởi vì con người bà chỉ biết đau khổ và ấm ức của mình, nhưng trước nay không nhìn thấy hành động của của bà gây ra nỗi khổ cho người khác. Nhưng cho dù để bà ở trong tù cả đời cũng không đủ bù đắp cho chuyện ác bà từng gây ra cho người khác. Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm luật sư giỏi nhất, để bà yên ổn ở trong tù, khiến bà ngồi vào nhà giam nên ngồi.”
“Lâm Khê!”
Trương Tú Mai hét lên một tiếng, mắng: “Mày không có lương tâm, không có lương tâm, tao nuôi dưỡng mày sáu năm, sáu năm đấy. Không có tao, mày có thể hưởng thụ sự sung túc của nhà họ Lâm sao? Không có tao, mày có thể như hiện giờ sao? Mày lòng lang dạ sói như vậy, sớm muộn sẽ gặp báo ứng.”
Lâm Khê nói xong đã sớm kéo tay Lương Triệu Thành đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-315.html.]
Âm thanh phía sau càng ngày càng nhỏ, cho đến khi cửa bị đóng lại “rầm” một tiếng, phía sau không còn thanh âm truyền tới nữa.
Lúc Lâm Khê, Lương Triệu Thành và người nhà họ Nhạc rời đồn công an vừa khéo nhìn thấy công an bắt Diệp Mỹ Dung đi vào, phía sau còn có cha ruột Trần Dã đi theo, sau khi vào thì đưa t.h.u.ố.c lá cho công an, hỏi công an Diệp Mỹ Dung phạm phải chuyện gì.
Lâm Khê đi ra ngoài nói: “Phạm vào chuyện gì sao?”
Cô cười, chậm rãi nói: “Bởi vì người nhà họ Diệp tham ô nhà họ Trần các người, không, hiện tại là nhà máy của ông Quách đã được ông Quách điều tra ra, bảo bọn họ nhổ ra hết số tiền họ nuốt vào. Bọn họ nhổ không ra bèn lợi dụng Trương Tú Mai, hợp mưu với Chu Lai Căn, nhà họ Thẩm rồi chạy đến nhà chúng tôi, nói con gái nhà họ Thẩm mới là con gái nhà họ Lâm, tôi thì không phải, ý muốn dùng cách này lừa gạt tiền tài bất động sản nhà họ Lâm, bà nói xem, bà phạm tội gì? À, đúng rồi…”
Cô nhìn Trần Đông Bình mặt đã biến sắc, trong lòng không yên, lại cười như không cười nói: “Xem ra Diệp Mỹ Dung vô cùng thành thạo việc lấy con nhà người ta giả mạo con trai để lừa gạt tài sản nhà người ta, nói không chừng đây không phải lần đầu tiên làm. Ông chủ Trần, trở về chỉ sợ là ông phải tra đàng hoàng, xem xem trước kia có phải người ta đã lấy ông để luyện tập không, bởi vì việc này làm quá giỏi mới chạy đến nhà chúng tôi muốn làm thêm lần nữa, ông nói xem có phải hay không, ông, chủ, Trần?”
Trần Đông Bình dĩ nhiên thình lình biến sắc, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, khó coi vô cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc Lâm Khê nói chuyện, Diệp Mỹ Dung vẫn còn đang ở đại sảnh, nghe thấy lời cô quả thực như là sắp điên rồi, nếu không phải bị công an kéo lại, đeo còng tay thì cũng muốn nhào qua đây, tức muốn hộc m.á.u như muốn ăn sống Lâm Khê.
“Phản ứng thật mạnh.”
Lâm Khê “xùy” một tiếng, quay đầu nói với Trần Đông Bình: “Nhìn thấy chưa, bộ dạng này của bà ta có giống như sau khi bị người ta dẫm phải chân đau nên chột dạ nổi điên không, tôi thấy ông thật sự vẫn nên tra đàng hoàng đi. Ông chủ Trần, vì một người phụ nữ mang thai đứa con của người khác mà ông khiến vợ cả tức chết, đuổi con trai ruột đi, nếu trên đời này có giải thưởng cha dượng vĩ đại nhất, vậy khẳng định trừ ông ra thì không còn người khác, chúc mừng nha.”