Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:14:17
Lượt xem: 16
“Cô gái kia không phải tên Lâm Khê, mà là tên Nhạc Khê nhưng không phải như anh nghĩ, là Nhạc Khê con của Nhạc Tư Minh, đứa trẻ nếu năm đó Trương Tú Mai không đổi đi, mà là Nhạc Khê sinh ra vào mười năm sau của hiện tại.”
Lúc cô thấy anh quả nhiên kinh ngạc rồi lại vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô, cô đưa tay kéo quần áo anh, nói: “Tính ra nhỏ hơn anh gần 40 tuổi đấy.”
Lương Triệu Thành: ???
Vân Mộng Hạ Vũ
Sự kinh ngạc ban đầu biến mất, cả khuôn mặt đều đen lại.
Ban đầu Lâm Khê còn có hơi thấp thỏm, bất an và căng thẳng, thấy anh như vậy thì nhịn không được mà bật cười, sự căng thẳng và bất an ban đầu cũng lập tức tan đi không ít.
Nhưng nụ cười cũng thu lại rất nhanh.
Cô nói tiếp: “Nhưng Nhạc Khê này cũng có liên quan với người nhà họ Nhạc. Chính là, trong giấc mơ của em, em không phải họ Nhạc, con gái của dì Nhạc.”
Lương Triệu Thành nhìn về phía cô.
Sau đó cô có hơi tẻ nhạt mà nói: “Phải, là bà ngoại, chính là người lúc trước, con gái của đôi vợ chồng kia, con gái Nhạc Dĩ Mạn.”
Nói xong chính cô cũng xấu hổ mà chu môi.
Lương Triệu Thành cũng ngơ ra.
Ban đầu anh tưởng rằng cô nói về con gái của Nhạc Thiệu Nguyên và Mạnh Thư Ninh, nghe xong mới phản ứng lại cô là nói con gái của con gái bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-310.html.]
Anh có hơi mờ mịt.
Lâm Khê nhìn thấy vẻ mặt của anh, nói: “Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, anh đừng xem là thật, nhưng trong mơ em đã thật sự trải qua hai mươi năm của Nhạc Khê, trước khi tỉnh cơn mơ, em cũng đã là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Bắc Thành. Phó Vân Lương đó, thật ra là thầy giáo của em, trong giấc mơ của em, anh ấy là bậc thầy giành được vô số giải thưởng, nổi danh trong và ngoài nước, cho nên em nhìn thấy anh ấy mới ngạc nhiên như vậy. Đương nhiên, trong giấc mơ của em, anh ấy đã là cụ già năm sáu mươi tuổi, anh mà biết anh ấy của ba mươi năm là bộ dạng gì, anh sẽ không nghi ngờ em sẽ có gì đó với anh ấy.”
Chủ đề này đổi hơi nhanh.
Sau đó Lương Triệu Thành nghĩ đến gì đó, biểu cảm lại hơi khó coi.
Lâm Khê lại nói: “Em biết, điều này có hơi khiến người ta khó mà tin được, nhưng đều là thật, nếu không tin, em cho anh xem vài thứ.”
Cô lùi khỏi người anh, đứng dậy, sau đó tìm ra một tập tranh, đưa cho anh.
Đó là thứ cô vẽ khi rảnh.
Là thứ cô vẽ ra lúc quá nhớ nhung, tâm trạng lưỡng lự, hoặc là sợ mình sống ở đây quá lâu thì sẽ quên, phần lớn là người thân, như cha, mẹ, bà ngoại, cũng có căn phòng trong trí nhớ của cô, phong cảnh trong trí nhớ của cô.
Lúc đó cô là Nhạc Khê rất độc lập, luôn cho rằng người thân không ràng buộc cô quá chặt, nhưng sau khi tới đây cô lại nhớ bọn họ như vậy.
Lương Triệu Thành lật vài trang, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Lâm Khê đi qua, thấy ánh hắn anh dừng trên một tờ giấy vẽ, tờ đó là một cô gái trẻ và một bé gái thoạt nhìn ước chừng bảy tám tuổi, hai người để chân trần chơi bên bờ biển, gió thổi bay mái tóc dài của hai người, nụ cười xán lạn như lân quang trên biển.
Mà thứ khiến người ta ngạc nhiên không phải bức ảnh này, ngạc nhiên chính là diện mạo cô gái giống Lâm Khê sáu bảy phần, đặc biệt là đôi mắt, nhưng cũng rất rõ ràng, vốn không phải cô, bởi vì hình dáng cằm và miệng khác Lâm Khê, ngược lại là cô bé kia, giữa trán, rõ ràng là giống cô.
Lâm Khê ngồi bên anh trên sàn nhà, đưa tay sờ giấy vẽ, nói: “Đây vốn là một tấm ảnh, là em, là ảnh chụp em của lúc nhỏ trong giấc mơ, cùng với mẹ cô ấy, bởi vì vốn là tấm ảnh trên bàn sách, ký ức khắc sâu đã mất đi, cũng giống như thiếu gì đó, đêm khuya mơ lại bèn vẽ ra theo ký ức. Em không biết anh có từng gặp cô ấy hay không, em đang nói là Nhạc Dĩ Mạn, anh xem, em của lúc này chưa từng gặp cô ấy, nếu anh từng gặp cô ấy thì sẽ biết lời em nói có phải là thật hay không.”