Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-12-01 07:14:05
Lượt xem: 13
Sau khi bí thư Hạ và trưởng bối thôn Lâm Hạ nghe xong, sắc mặt ai nấy đều rất phức tạp.
Nhưng chuyện này phải nói như thế nào nữa đây? Mọi chuyện đã đến bước này, nhưng cũng không quá phức tạp, bởi vì con gái nhà họ Lâm vừa sinh ra đã chết, chẳng qua bây giờ Tiểu Khê chỉ là từ cháu gái ruột trở thành cháu gái nuôi mà thôi.
Chuyện cần nói đến chính là vấn đề tài sản của nhà họ Lâm.
Có lẽ sẽ giống như những gì Lâm Khê đã nói trước đây, ông bà nội Lâm đã sớm qua đời, suy cho cùng dù cho cô có là cháu ruột hay cháu gái nuôi thì cũng đều có quyền thừa kế. Bọn họ là trưởng bối trong thôn, mặc dù nói là trưởng bối nhưng thật ra huyết thống dòng họ cách nhau rất xa nên cũng không tiện nói gì.
Hơn nữa với tính tình của Lâm Khê thì chắc chắn cô sẽ không bạc đãi Trần Dã.
Dù sao Trần Dã vẫn còn hai triệu rưỡi ở đó.
Vậy thì hiện tại còn gì cần để nói nữa?
Bà Ba nhìn người nhà họ Nhạc rồi lại nhìn Lâm Khê, sau đó lại liếc mắt nhìn Trần Dã.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này Trần Dã đã không còn tức giận như trước nữa, nhưng mà sắc mặt cậu vẫn không tốt lắm.
Thằng nhóc tội nghiệp này...
Hơn nữa ông bà nội Lâm thật sự đúng là số khổ mà, con trai con gái đều mất sớm, kết quả cháu gái lại không phải cháu ruột, còn một đứa cháu ngoại thì cũng phải chịu cực khổ ngay từ nhỏ, rốt cuộc thì bọn họ đã tạo nghiệt gì đây...
Bà Ba thở dài nói: "Thôi đi."
Bà ấy nhìn về phía Lâm Khê rồi nói: "Tiểu Khê à, chuyện này cháu có ý kiến gì không?"
Lâm Khê bị kêu tên lập tức hoàn hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-302.html.]
Cô có ý kiến gì đây?
Trong lòng cô rất phức tạp, cô cảm thấy nguyên chủ thật sự rất thảm, có chút buồn bã nhưng cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ, có rất nhiều hoang mang và nghi vấn, nhưng những thứ này chỉ là tâm trạng của bản thân cô mà thôi. Cô biết ý tứ bà Ba khi hỏi câu đó không phải như vậy, cô quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ phùng mang trợn mắt của Tiểu Dã khi nhìn cô, trong phút chốc cô cũng không biết nên gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.
Bà Ba nhìn về phía bí thư Hạ, bí thư Hạ gật đầu. Bà Ba lập tức lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ trông có vẻ khá tầm thường từ trong cái giỏ bà ấy đã mang đến.
Mọi người sững sờ.
Chỉ thấy bà Ba đứng lên, bàn tay run rẩy nhét cái hộp vào trong tay Tiểu Dã. Dưới cái nhìn kinh ngạc của Tiểu Dã, bà ấy quay đầu nhìn về phía Lâm Khê, nói: "Tiểu Khê, cái này là trước khi bà nội của cháu lâm chung, bà ấy đã giao cái này cho bà ngay trước mặt bí thư Hạ và nói rằng nếu sau này trong nhà các cháu xảy ra biến cố gì thì những thứ này sẽ là một vài thứ bà ấy để lại cho Tiểu Dã tự lo cho mình."
"Bà ấy nói với bà rằng nếu như cháu không giữ được gia sản, không bảo vệ được Tiểu Dã, hay là xảy ra biến cố nào khác, nếu lúc đó cháu không còn khả năng chăm lo Tiểu Dã nữa thì cứ để bà và bí thư Hạ lấy tiền trong này rồi chăm sóc cho Tiểu Dã."
"Ngoài ra trong đây còn có một bức thứ nữa, lá thư này cũng để lại cho Tiểu Dã. Nhưng mà bà ấy cũng nói, nếu không có biến cố gì xảy ra, bên trong ngoại trừ một cuốn sổ tiết kiệm có ghi tên Tiểu Dã thì còn những thứ khác, chúng ta hãy lấy một ít làm kỷ niệm, còn bức thư thì chờ đến lúc Tiểu Dã trưởng thành hoặc trước khi bà qua đời sẽ giao lại cho thằng bé."
Tiền và đồ đạc trong hộp không tính là nhiều, lúc trước bà nội Lâm đã bỏ vào ngay trước mặt bà ấy và bí thư Hạ, chính là để nuôi cho đến khi Trần Dã trưởng thành. Đối với những người dân nhận được hưởng lộc từ chuyện mở rộng đất đai như bọn họ mà nói thì bọn họ sẽ không đến mức vì số tiền này mà phụ lòng bà nội Lâm. Nhất là sổ tiết kiệm bên trong, trên đó viết tên Tiểu Dã, bọn họ có cầm thì cũng chẳng lấy được, vì thế chắc chắn sẽ không tham số tiền này.
Lúc ấy bọn họ cũng chỉ nghĩ bà nội Lâm lo xa, sợ rằng tính tình Lâm Khê yếu đuối sẽ không giữ được tài sản, lo lắng cháu ngoại khi vị thành niên sau này sẽ không nơi nương tựa nên mới đặc biệt để lại thêm chút tiền bảo mệnh cho cháu ngoại.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy, có lẽ không hẳn là vậy…
Sáng sớm hôm nay, Trương Tú Mai dẫn theo một nhà ba người nhà họ Thẩm lần lượt đến tìm bọn họ. Bà ta nói rằng chuyện này có liên quan đến thân thế của Tiểu Khê, có chuyện quan trọng muốn để bọn họ chứng kiến, khi bà ba nhìn thấy Thẩm Hương, trong lòng bà ấy liền trở nên nặng nề. Bà ấy cảm thấy trong lòng không yên nên lập tức bàn bạc với bí thư Hạ một chút rồi mang theo cái hộp đến đây, đề phòng bất trắc.
Cho đến hiện tại, bọn họ không hề lo lắng rằng Lâm Khê sẽ bạc đãi Trần Dã.
Không những tin tưởng vào nhân phẩm của cô và Lương Triệu Thành mà thật ra chủ yếu cũng là bởi vì hai trăm năm mươi vạn của Trần Dã.
Nếu đã không cần lo lắng Tiểu Dã, cũng không cần lo lắng tài sản nhà họ Lâm bị người khác chiếm đoạt, vậy thì bây giờ đưa hay đợi sau này mới đưa cho Tiểu Dã cũng chẳng khác biệt mấy.