Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:11:09
Lượt xem: 14
Khóe miệng Lương Hằng Nghị run rẩy, ánh mắt của anh ấy chuyển từ Lâm Khê sang Lương Triệu Thành.
Sắc mặt của Lương Triệu Thành bình tĩnh.
Sắc mặt của anh vậy mà lại bình tĩnh.
Khoảnh khắc đó, dường như Lương Hằng Nghị đột nhiên hiểu ra tại sao người em trai này trước nay lại không thân thiết với mình.
Sau đó anh ấy lại nghe người phụ nữ kia nói: “Liên hệ m.á.u mủ chẳng qua cũng chỉ là một mối quan hệ. Ngay cả mẹ con cuống rốn liền nhau thì lúc ra đời cũng đã cắt đứt rồi, trên đời này thứ thực sự có thể duy trì quan hệ nên là tình yêu. Tình yêu, bao dung, hiểu rõ đối phương, thật sự suy nghĩ cho đối phương. Chứ không phải tự cho là đúng mà bức ép, yêu cầu, dùng đạo đức trói buộc. Có điều người tự cho là đúng và ích kỷ như anh, chỉ e là vĩnh viễn sẽ không hiểu được.”
Lương Hằng Nghị rời khỏi phòng.
Tôn Văn Anh thở dài, cô ấy cũng không về phòng nói đến mức này. Vào lúc này, cô ấy cũng không biết dùng mặt mũi nào để đối mặt với Lâm Khê và Lương Triệu Thành.
Cô ấy lấy giấy bút từ trong túi đeo lưng ra, để lại cho Lâm Khê và Lương Triệu Thành một mảnh giấy, nói là sẽ đưa Trần Dã và Lương Vệ rời đi rồi vội vàng đuổi theo.
Đợi hai người họ đều đã đi hết, cửa phòng vẫn còn mở rộng, gió thổi tuyết bay vào phòng, Lâm Khê hơi giật mình, Lương Triệu Thành nhìn cô rồi xoay người đi đóng cửa.
Lâm Khê lẩm bẩm: “Em xin lỗi.”
Thực ra cô vẫn luôn không thích quản chuyện của người khác.
Trong nội tâm mỗi người đều có một vài nỗi khổ hoặc là chuyện riêng không muốn mang ra nói, thị phi đúng sai cũng không phải chuyện người khác có thể xen vào, huống chi cô còn nói mẹ anh, trước nay anh đều không muốn nhắc đến.
Chẳng qua vừa rồi lúc đứng ở cửa nghe thấy Lương Hằng Nghị dùng giọng điệu đó, giọng điệu anh ấy cực kỳ tự cho là đúng nói đến những chuyện kia, cô thực sự rất tức giận, không nhịn được mà xông vào mắng cho anh ấy một trận.
Lương Triệu Thành quay lại bên cạnh cô, đưa tay vỗ lên người cô một cái, nói: “Không sao.”
Chỉ là, lần nào cô cũng khiến anh bất ngờ.
Ban đầu, anh còn nhớ lúc đầu anh luôn cảm thấy cô vẫn còn nhỏ tuổi, quá mức tùy hứng, lại còn không có kiên định, hôm nay nói thích anh ngày mai cũng có thể thích người khác.
Giống như một đứa trẻ được nuông chiều, có chút chiều quá mà sinh hư, tính cách tùy hứng.
Nhưng bóc ra từng lớp từng lớp một, lại phát hiện nhiều bất ngờ đến như vậy.
Anh nói: “Đây chính là ý nghĩa của yêu mà em nói sao? Bao dung, hiểu rõ, thực sự có lòng suy nghĩ vì đối phương mà không phải tự cho là đúng, bức ép, yêu cầu, dùng đạo đức trói buộc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-284.html.]
“Hả?”
Lâm Khê nhìn anh, hình như nhất thời chưa kịp chuyển chủ đề.
Lương Triệu Thành cười đáp: “Anh sẽ thử một chút.”
Thực ra thì có chút khó khăn.
Nhưng anh sẽ cố hết sức mà thử.
Về phần Lương Hằng Nghị, nói thật anh không hề để ý, người khác cũng không thể trói buộc được anh.
Lâm Khê thi chuyên ngành vào mùng bảy, mùng sáu Lương Triệu Thành đưa cô đến Học viện Mỹ thuật Bắc Thành đi dạo, cũng để làm quen với trường thi trước.
Đây là trường học cũ của Lâm Khê.
Nửa năm trước cô vẫn còn đang đi học ở đây, sau đó bỗng nhiên lại đến Tân An của ba mươi năm trước.
Cho nên lúc Lâm Khê một lần nữa bước vào nơi này quả thực có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cũng may mặc dù học viện mỹ thuật quen thuộc với nơi này của ba mươi năm sau, nhưng lại rất khác nhau, như vậy mới khiến cô không có cảm giác như đã quay về ba mươi năm sau nữa.
Lương Triệu Thành chú ý đến lúc cô đi dạo ở Học viện Mỹ thuật Bắc Thành đều sẽ dừng chân ở mỗi một công trình kiến trúc, mỗi bức tranh chữ, điêu khắc. Ánh mắt nhìn chăm chú, vừa kỳ lạ vừa yêu thích, thậm chí đối với mỗi gốc cây ngọn cỏ trụi lủi chỉ chất đầy tuyết cũng sẽ nghiêm túc mà nhìn một chút, chụp vài tấm ảnh, lẩm bẩm vài câu gì đó. Anh nhìn ra được, cô rất thích nơi này, sự yêu thích mang theo chút nhiệt tình kỳ lạ và không thể gọi tên. Những thứ này anh chưa từng nhìn thấy lúc cô ở Học viện Mỹ thuật Hoa Thành.
Điều này khiến trong lòng anh có chút không thoải mái.
Nhìn xem, yêu là bao dung hiểu rõ, có lòng thực sự suy nghĩ vì đối phương, nếu như cô thực sự muốn học ở Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, anh vẫn không thể đồng ý với cô.
Hai người đi dạo một vòng rồi mới đến địa điểm thi.
Một khắc Lâm Khê trước vẫn còn đang nói chuyện với Lương Triệu Thành, nhưng lúc đi đến cổng địa điểm thi thì bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm vào bên trong phòng học.
Lương Triệu Thành theo ánh mắt của cô nhìn sang, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tuấn tú đang nâng cầm một bản vẽ, có lẽ là đang bố trí trường thi.
Anh thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn kỹ ánh mắt của cô, hỏi: “Em nhìn gì vậy?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Khê nghe thấy câu hỏi của anh cũng thu hồi tầm mắt, sau đó lắc đầu, hình như có hơi thất thần, rồi mới cười đáp: “Không có gì, chỉ là trông người đàn ông kia có chút quen quen, hóa ra nhà nghệ thuật trẻ tuổi có bộ dạng như vậy, không biết có thể đi vào xem một chút không? Chúng ta hỏi thử xem nhé?”