Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:11:07
Lượt xem: 18
Con người luôn đồng tình với kẻ yếu.
Qua vở kịch ở nhà họ Trịnh hôm mùng hai, nhà họ Dung chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị bàn tán và khinh thường trong đại viện.
Nhưng bây giờ nhà họ Dung thực sự đã đưa cô Dung và Quan Tiểu Sơn đi rồi, chắc chắn mọi người sẽ đồng tình với hai mẹ con họ, cảm thấy Lâm Khê và nhà họ Lương quá tuyệt tình.
Dư luận chính là thứ dễ lung lay như vậy, vì vậy trước đây anh chưa từng để ý, anh sẽ làm chuyện các thực tế hơn.
“Chú Dung muốn gặp chú.” Lương Hằng Nghị lại nói.
“Không cần.”
Lương Triệu Thành vẫn lãnh đạm từ chối, không hề có chút do dự.
Chẳng qua cũng chỉ là muốn dùng nghệ thuật ngôn từ để đè xuống tất cả những chuyện khó coi trước đây, muốn đắp lên một tấm màn hai nhà Dung Lương có giao tình tốt cho hai bên. Anh gần như có thể dự đoán được những lời mà ông ta muốn nói, muốn đạt được mục đích gì, chẳng qua cũng chỉ hi vọng rằng ‘mỗi bên lùi một bước’, bọn họ sẽ chung sống hòa thuận với Lâm Khê. Nhưng cũng muốn anh thừa nhận rằng trước đây đã từng có ‘chuyện cũ’ với Dung Hoa An, quan hệ bàn bạc cưới hỏi mơ hồ không rõ ràng hoặc là quan hệ hôn ước.
Không, anh sẽ không làm vậy.
Sau khi anh nói xong, thậm chí còn cười một cách rất khinh miệt.
Lương Hằng Nghị mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại nhớ đến lời của cha, cuối cùng vẫn nén nhịn những lời muốn khuyên anh lại.
Anh ấy quay sang nói: “Triệu Thành, thực ra sau khi chú chuyển ngành cha đã hối hận, lần trước chú quay về cha ở trong bệnh viện gặp phải tình hình đó, cũng chỉ là muốn gặp chú, không phải có ý muốn chú kết thân với nhà họ Dung, là lỗi của anh. Dì Chu, chắc dì ấy cũng không hiểu ý của cha, nghe lời người nhà họ Dung nói nên mới nói với chú những lời đó. Cho nên...”
Lúc đó Lương Triệu Thành cần quay lại Tân An gấp, đến bệnh viện trước một chuyến, đêm hôm đó Chu Vấn Bình lại nói với Lương Triệu Thành rằng hi vọng anh có thể kết hôn với Dung Hoa An, nói đó là tâm nguyện hiện giờ của cha anh, chỉ cần anh có thể chấp nhận hôn sự này thì chắc chắn sẽ có lợi cho bệnh tình của cha. Lúc đó Lương Hằng Nghị vì bệnh tình của cha, trong lòng cũng có bất mãn đối với em trai hai năm không về, lại vì đó là lời mẹ kế nói nên cũng không nghi ngờ, ủng hộ lời của bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-283.html.]
Lương Triệu Thành nhìn anh ấy, vừa định lên tiếng thì ‘ầm’ một tiếng, cửa bị mở ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cho nên…”
Lâm Khê đi vào, đứng bên cạnh Lương Triệu Thành nhìn Lương Hằng Nghị, sắc mặt lạnh như băng nói: “Cho nên anh muốn nói gì? Anh nói những thứ này là vì điều gì? Vì để nói với Triệu Thành rằng cha không hề làm gì cả, cha đã hối hận, chuyện ban đầu là do anh và dì Chu có hiểu lầm nên mới tạo thành hiểu lầm giữa anh ấy và cha, anh ấy đừng có khúc mắc với cha nữa?”
Lương Hằng Nghị nhíu mày.
Lâm Khê lại hừ lạnh một tiếng, sau đó gằn từng chữ nói: “Rốt cuộc là anh có mặt mũi nào mà nói những lời này? Sau khi anh và mẹ kế của anh cùng với nhà họ Dung làm những chuyện đó, rốt cuộc còn có mặt mũi nào mà chạy đến trước mặt Triệu Thành, còn dùng bộ dạng anh cả cao cao tại thượng nói với Triệu Thành những lời đó?”
“Em dâu.”
Tôn Văn Anh đi theo phía sau kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt của Lương Hằng Nghị cũng lập tức trầm xuống, nhưng Lương Triệu Thành vẫn mặt không cảm xúc, không có động tĩnh, cũng không hề có ý muốn ngăn cản Lâm Khê.
Lâm Khê nhìn Lương Hằng Nghị, tiếp tục lạnh lùng nói: “Cha bệnh nặng, anh liền cùng với mẹ kế tốt của anh lấy tâm nguyện của cha, dùng đạo đức giả để cưỡng ép em trai mình cưới người phụ nữ mà anh ấy ghét cay ghét đắng, xin hỏi rốt cuộc mấy người có tư cách gì? Anh sinh ra anh ấy, nuôi anh ấy lớn sao? Hay là lấy thân phận anh cả ngay cả khi mẹ ruột c.h.ế.t cũng không ở bên cạnh bà ấy, chỉ có một mình em trai sáu tuổi trông nom, nhìn mẹ ruột của mình dần dần c.h.ế.t đi, liên hiệp với mẹ kế tốt của mình ép buộc anh ấy, dùng đạo đức trói buộc anh ấy?”
“Cha anh đã khỏi bệnh rồi, lúc đó Triệu Thành cũng đã đăng ký kết hôn rồi, nếu như không có những chuyện này thì sao? Nếu như anh ấy không làm theo ý các người lấy người phụ nữ kia, có phải cả đời này của anh ấy phải sống trong sự xem thường và khinh bỉ của người đời, nói là anh ấy làm cha mình tức chết, nói anh ấy không vâng lời bất hiếu.”
“Có phải các người cũng sẽ đứng ở nơi cao nhất của đạo đức, cao cao tại thượng mà chỉ trích anh ấy? Anh và người mẹ kế tốt đó của anh rốt cuộc là dựa vào cái gì? Anh đúng là người dối trá, ích kỷ, tự cho là đúng nhất mà suốt hai kiếp này tôi đã gặp, chứ không phải ‘một trong những người’.”
Sắc mặt của Lương Hằng Nghị cực kỳ khó coi, giống như bị người ta hung hăng đánh cho một bạt tai, lại giống như bị người ta lột sạch da mặt, trên mặt vừa đau vừa xót, cũng giận đến mức cả người đều run rẩy.
Tôn Văn Anh mấp máy môi nhưng cũng không nói gì, ngược lại là xoay người đi ra ngoài, đứng ở ngoài hành lang nhìn những bông tuyết bay tới tấp ở bên ngoài.