Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 255

Cập nhật lúc: 2024-11-30 15:09:36
Lượt xem: 18

Tướng quân Lương nhìn con trai mình rồi lại nhìn Lâm Khê, “ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Được, thế hai đứa bàn bạc, muốn tổ chức lễ cưới như thế nào, có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Tiểu Khê, cháu xuống dưới trước đi, bác nói chuyện với Triệu Thành một lát.”

Thái độ tốt ngoài dự liệu, xem ra tâm trạng cũng rất tốt, khiến Lương Triệu Thành cũng thấy bất ngờ.

Trước đây hai cha con ghét nhau, mỗi lần gặp nhau đều giương cung bạt kiếm, cho dù không cãi nhau thì cũng nhìn không vừa mắt nhau, hết thời gian là đi.

Lâm Khê vội vàng đồng ý.

Cô cũng biết quan hệ giữa Lương Triệu Thành và tướng quân Lương không tốt, sợ mình nói không hay lại đổ thêm dầu vào lửa.

Cũng may là nhìn có vẻ không sao cả.

Cô lại kéo áo anh, nói một tiếng với tướng quân Lương rồi mới đi xuống.

Lâm Khê tự cho rằng đó chỉ là một động tác nhỏ, thực ra đều rơi cả vào mắt tướng quân Lương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ có điều giả vờ không biết, Lương Triệu Thành cũng không nói gì, ngược lại mỗi lần cô kéo, biểu cảm trên khuôn mặt anh lại ấm áp hơn một chút, có thể anh cũng không biết.

Lâm Khê đóng cửa ra ngoài, tướng quân Lương mới đánh giá con trai mình: “Rất thích đúng không? Chịu thỏa hiệp đến mức này rồi.”

Từ nhỏ đến lớn con không phải là đứa chịu thỏa hiệp.

Lương Triệu Thành sầm mặt.

“Còn có chuyện khác không?” Anh lạnh mặt nói.

Tướng quân Lương “xùy” một tiếng: “Không có, đi đi.”

Lương Triệu Thành xoay người, giọng nói của tướng quân Lương vọng lại từ phía sau: “Lúc cần thỏa hiệp thì thỏa hiệp một chút cũng không sao, đừng đợi đến lúc không có cơ hội thỏa hiệp mới muốn thỏa hiệp thì không kịp nữa rồi.”

Bước chân Lương Triệu Thành ngưng lại, đây là lời xúi quẩy gì chứ?

Anh quay đầu nhìn ông ấy, vẻ mặt quả thực không thể coi là tốt.

Tướng quân Lương khoát tay nói: “Cha không phải nói cha, tạm thời cha không c.h.ế.t được đâu.”

Ông ấy thở dài, trên mặt hiện lên vẻ buồn rầu nặng nề, chầm chậm nói: “Không phải cha nói mẹ con, cha biết vì chuyện mẹ con mà những năm nay con đều hận cha, chuyện này không trách con, thực ra cha cũng chưa từng tha thứ cho bản thân mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-255.html.]

“Năm đó cha không quan tâm mọi sự phản đối mà lấy mẹ con, cha cho rằng mình không để bụng xuất thân, nói câu này thì đơn giản nhưng trên thực tế thì xuất thân của bà ấy đã khắc sâu trong xương tủy. Cha nói mình không để tâm xuất thân của bà ấy, nhưng lại cảm thấy bà ấy quá nhõng nhẽo, rất nhiều lúc không hiểu sao lại tự nhiên kiếm chuyện. Lúc mới đầu còn thỏa hiệp, cuối cùng càng đi càng xa, thậm chí đến lúc bà ấy mất cũng không thể ở bên cạnh bà ấy, con hận cha là điều đương nhiên.”

Lương Triệu Thành không biết phải nói gì.

Tha thứ thì anh không làm được.

Hận thì anh cũng chẳng còn hận nữa.

Anh xoay người, nghe thấy ông ấy nói phía sau: “Con bé hơi giống mẹ con, năm xưa cha lấy mẹ con, cũng dùng rất nhiều tâm tư, nhưng cuối cùng những tâm tư đó đều biến thành bất mãn và ghét bỏ, khiến cuộc sống tràn đầy cãi vã, cũng khiến bà ấy kết thúc trong u buồn, cha mong con có thể tốt hơn mình.”

Lương Triệu Thành ra khỏi cửa, chỉ cảm thấy khó thở.

Anh rảo bước đi tới cầu thang, giơ tay vịn vào lan can.

Anh rất không muốn về đây, bởi vì mỗi lần đối diện với những cố nhân này, anh sẽ vĩnh viễn bước vào tâm trạng u ám, nhức nhối và nặng nề, không có cách nào thoát ra được.

“Anh Lương.”

Anh nghe thấy cô gọi anh.

Anh tưởng rằng mình nghe nhầm, chầm chậm quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn đứng ở góc dưới cầu thang, sao cô vẫn ở đó?

“Anh Lương.”

Lâm Khê nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của anh, khí áp toàn thân cũng dọa người, không biết anh bị làm sao, rõ ràng ban nãy vẫn còn bình thường.

Cô nghĩ, có lẽ cái cô nhìn thấy ở cha anh cũng chỉ mà một mặt của một góc núi băng, tình hình thực tế cô hoàn toàn không biết. Cô ở cùng anh lâu như vậy, cũng đã rất hiểu anh, thực ra anh là một người rất tốt, cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của anh, anh có thể cãi nhau với cha thành như vậy, nhất định có nguyên nhân.

Nghĩ như vậy, cô cười với anh, rồi lại gọi một tiếng.

Sắc mặt anh hòa hoãn, cuối cùng cũng men theo cầu thang đi về phía cô, cô giơ tay nắm tay anh, rồi quan sát kĩ sắc mặt anh, sau đó cẩn thận hỏi: “Hai người lại có mâu thuẫn gì sao? Không phải vì em chứ? Nếu như vì chuyện lễ cưới, thực ra thuận theo ý ông ấy cũng không có gì là không được, đó cũng là một kỉ niệm đặc biệt. Sau khi kết thúc hôn lễ, chúng ta đi tuần trăng mật, đó là thời gian của riêng chúng ta, là kiểu anh muốn thế nào cũng được.”

Anh cúi mắt nhìn cô sau đó bật cười, kéo tay cô nói: “Đi thôi, xuống nhà.”

Anh kéo tay cô xuống lầu, cả căn phòng đông đúc nhiều người dưới lầu đều đã đi hết, đến Tôn Văn Anh cũng không còn ở đó, chỉ có hai mẹ con Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình.

Chu Vấn Bình thấy hai người kéo tay nhau cũng chỉ coi như không thấy, chỉ cười nói: “Bọn họ đều về cả rồi, mẹ Thanh Thanh nói buổi chiều hai đứa rảnh thì tới chơi.”

Tuy Lương Tuyết Đình bị mẹ nói cho một trận, nhìn thấy cảnh này, vẫn cảm thấy quá nhức mắt, khẽ hừ một tiếng rồi quay đi.

Loading...