Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-11-27 14:14:34
Lượt xem: 55
“Xin lỗi.”
Cô nghe thấy anh nói: “Đoạn thời gian này tôi không ở đây, có phải xảy ra rất nhiều chuyện hay không?”
Lúc anh gọi điện thoại về công ty cũng có hỏi qua người khác, biết đại khái một số chuyện.
Nhưng nghe thấy đều là cô cùng một nhà Trương Tú Mai sống chung rất tốt.
Lại không nghĩ tới bên trong lại tốt thành ra như này.
Nếu như là thực sự tốt, vậy anh cũng không còn lời gì để nói.
Nhưng nếu là do cô bị ép buộc, chịu uỷ khuất để được an toàn, vậy có nghĩa là anh chưa làm tròn trách nhiệm rồi.
Anh nói xin lỗi với cô trước, khi nghe Chu Lai Căn và Trương Tú Mai bọn họ nói, dưới tình huống giữa cô và Hạ Hướng Viễn vẫn còn đang lằng nhằng với nhau.
Khí thế của con người này rất ác liệt, nhìn trông cũng rất nghiêm khắc nhưng cũng không vừa nghe đã tin.
Trái tim cô nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô cố gắng giảm bớt ảnh hưởng của anh đến bản thân cô, định thần lại, gật gật đầu xong lại lắc lắc đầu, nói: “Đúng là xảy ra rất nhiều chuyện. Có điều không trách anh, anh không cần phải nói xin lỗi với tôi.”
“Có điều lời lúc nãy Chu Lai Căn nói, nhà họ Hạ, Hạ Hướng Viễn.”
Cô cân nhắc một lúc sau đó giải thích nói: “Tôi với Hạ Hướng Viễn đã không còn có cái gì nữa rồi, chỉ là thím Hà quả thực có thường xuyên qua đây tìm tôi, thím từ nhỏ đã nhìn tôi lớn lên, nhà bọn họ gặp phải tình cảnh này đến cầu xin tôi, tôi cũng không nhẫn tâm được cho nên mới đưa cho thím chút tiền sống qua ngày, nếu không, bọn họ sợ là đến cơm cũng ăn không nổi, nhưng chuyện hai người chúng ta đính hôn, tôi đã nói với thím rồi, sau này chung sống với bọn họ cũng sẽ chú ý chừng mực.”
Mặc kệ như nào, dựa vào quan hệ bây giờ của hai người, có một số chuyện giải thích rõ ràng là sự tôn trọng cơ bản đối với người đó.
Cũng không biết tại vì sao, lúc cô đối mặt với Trương Tú Mai, đối mặt với Chu Lai Căn hoặc là những người như Hà Đông Mai, cô có một loại tâm thái “coi như bây giờ là đang tham gia trò chơi thực tế” để đối diện với họ, nhưng đối với Trần Dã, đối với con người đang đứng trước mặt cô bây giờ, cô sẽ có một loại cảm giác, bây giờ không phải là trò chơi thực tế gì, cô thật sự chính là “Lâm Khê”, những người bên cạnh cô là những người thực sự có m.á.u mủ thịt thà, tình cảm sâu nặng với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-23.html.]
Có lẽ là bởi vì mấy người Trương Tú Mai - Chu Lai Căn không hề quan tâm cô, lúc bọn họ nhìn cô, thứ nhìn thấy không phải là cô, giống như cô chỉ là một phù hiệu, một cái phù hiệu có khả năng mang đến cho bọn họ cái gì đó.
Nhưng Trần Dã và người trước mặt cô đây lại không giống bọn họ.
Lúc hai người nhìn cô thì đó chính là nhìn con người cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nhìn thấy thần sắc của Lương Triệu Thành dịu đi hơn một chút.
Anh nói: “Em không giúp được bọn họ, sau này không cần qua lại với bọn họ nữa, bọn họ tìm em thì em nói với tôi.”
Nói xong anh ngừng một lát lại nói: “Cũng đừng lén lút đi gặp Hạ Hướng Viễn nữa.”
Câu nói của anh ngắn gọn, nhưng ngữ khí thì là hình thức mệnh lệnh trực tiếp, mệnh lệnh mang theo tính áp bức.
Có lẽ anh không phải có ý đó mà bởi vì anh vốn dĩ vẫn luôn nói như vậy.
Lâm Khê trong chốc lát có chút không biết nên nói cái gì mới tốt.
Từ nhỏ cô đã luôn có một loại giác quan nhạy bén đối với con người.
Mấy câu ngắn gọn này của anh, còn có thái độ cũng như phương thức xử lý đối với Trương Tú Mai và Chu Lai Căn lúc nãy đã khiến cho một phần tính cách của anh đã được tiết lộ rõ ràng.
Quả quyết, mạnh mẽ, cực kỳ kiên định với ý kiến của bản thân, thậm chí có khả năng là rất cố chấp.
Người như này, làm bạn bè rất đáng tin cậy, nhưng quan hệ thân mật có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
Cô “ừ” một tiếng, không muốn nói quá nhiều vào chủ đề này, ánh mắt liếc qua bát mì trên mặt bàn, nghĩ rằng vẫn nên làm dịu cái bầu không khí căng thẳng này xuống đã rồi lại nói tiếp chuyện khác.
Cô nói: “Anh vừa mới từ Bắc Thành trở về à? Đã ăn cơm chưa? Trong nồi vẫn còn nước mì, hay là tôi đi làm cho anh một bát mình nhé, những chuyện còn lại để sau rồi lại nói.”