Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-11-29 06:31:39
Lượt xem: 11
Toàn bộ lửa giận ban đầu của Lương Triệu Thành đã bị chôn vùi.
Anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới đưa tay xoa xoa lên trán cô, gạt những sợi tóc mềm mại của cô ra nói: “Sao có thể thường ngày muốn về nhà lúc nào cũng được chứ? Làm một tờ giấy chứng nhận cần phải xét duyệt trong thời gian rất dài, mỗi năm có thể về vài lần là đã tốt lắm rồi.”
Lâm Khê ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, đúng vậy, bây giờ là năm một chín chín mươi, ngay cả năm chín bảy còn chưa đến, phê ý kiến giấy tờ của học sinh là nhiều lần lặp đi lặp lại hay một lần lặp đi lặp lại còn chưa biết.
Cô lập tức thở dài, sau đó lẩm bẩm: “Em chỉ đi tìm hiểu một chút, ban đầu không biết, bây giờ không phải đã biết rồi sao? Nhưng mà em chỉ muốn lấy tài liệu tuyển sinh về xem một chút, anh nổi giận như vậy làm gì chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh xin lỗi.”
Một tay anh nắm lấy tay cô, một tay vuốt ve gò má của cô, thấp giọng nói: “Là lỗi của anh, vậy chúng ta chọn học viện Mỹ thuật Hoa Thành được không?”
Anh ăn nói khép nép như vậy, cô đã mềm nhũn ra, nhưng rốt cuộc là trước đó đã rất tức giận, không muốn cứ bỏ qua như vậy, cô cúi đầu kéo lấy áo anh nói: “Anh dữ như vậy, còn nổi giận như vậy với em, còn luôn xem thường em, nói thành tích của em kém sao có thể thi đỗ đại học?”
“Còn nói em không biết tâm tư của những người đàn ông khác, cả tin dễ bị người khác xúi giục, một lòng một dạ muốn ra nước ngoài du học. Em rất tức giận, không muốn nói chuyện với anh. Em cảm thấy em đi học ở Bắc Thành vẫn tốt hơn, em thích trường học đó nhất.”
“Là lỗi của anh.”
Cả đời này của anh hình như chưa từng nhận lỗi với ai.
Lúc còn bé anh đã từng làm rất nhiều chuyện khốn nạn, cha của anh lấy gậy to ra đánh anh, anh cũng chưa từng nhận sai lần nào, nhưng vào lúc này lại nhận rất dứt khoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-161.html.]
“Không phải anh xem thường em.”
Anh nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, nói: “Anh chỉ là, không yên tâm.”
Vẫn luôn không được yên tâm.
Sợ tâm tính của cô không ổn định, sợ sự yêu thích của cô dành cho anh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sợ cô đi nhiều hơn một bước ở bên ngoài, ánh mắt sẽ đặt lên những người và sự việc khác ở bên ngoài. Cô lại động lòng người như vậy, thu hút ánh nhìn của người khác, cô nằm trong tầm mắt của anh, ở nhà thì anh mới có thể yên tâm.
Nhưng sao anh có thể coi thường cô.
Anh chỉ cảm thấy cô vẫn còn nhỏ, mặc dù không có cha mẹ, nhưng bà cụ Lâm vẫn luôn nuông chiều cô, cho dù một đứa trẻ mười tuổi như Tiểu Dã cũng nuông chiều cô, trừ mấy người phía sau kia, thực ra những người bên cạnh vẫn luôn chiều chuộng cô. Vì vậy mới khiến cô sinh ra tính cách này, khiến anh cũng vô thức cảm thấy rằng nên để cô ở nhà nuông chiều thật tốt.
Nhưng những điều này cũng không phải lỗi của cô, tâm tính cô đơn thuần lương thiện, cho dù cô có thực sự thích người khác, anh cũng sẽ không cảm thấy nhân phẩm cô có vấn đề. Ở chỗ của cô, tất cả tiêu chuẩn của anh đều biến thành như vậy, sao anh có thể coi thường cô chứ?
Thím Ngô thu dọn qua bát đũa ở bên dưới rồi xuống bếp rửa bát, nhìn thời gian nghĩ rằng chắc Lâm Khê cũng ăn xong rồi nên lau tay chuẩn bị lên lầu giúp Lâm Khê thu dọn bát đũa. Không ngờ lên đến khúc quanh ở cầu thang, vịn vào lan can ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lương Triệu Thành đang ôm Lâm Khê vào trong lòng hôn. Một người quay lưng về phía bà ấy, một người nằm ở trong lòng người kia, đều không nhìn thấy bà ấy, nhưng bà ấy lại nhìn thấy một tay Lâm Khê ôm lấy cổ của Lương Triệu Thành, Lương Triệu Thành cúi đầu hôn cô, vô cùng dịu dàng triền miên.
Thím Ngô giật mình một chút rồi lại vui mừng.
Làm hòa rồi thì tốt, làm hòa rồi thì tốt. Bà ấy cũng biết rằng cậu Lương sẽ không thực sự nỡ lòng nổi giận với Tiểu Khê.
Nhưng bà ấy thực sự không biết rằng, người nghiêm túc đứng đắn như cậu Lương lại còn có những lúc như vậy, hai người còn đang chia phòng ngủ đó. Nói thật, hai người đã đăng ký kết hôn rồi, thực ra cũng nên ở cùng nhau rồi, sau này bà ấy sẽ nói với Tiểu Khê chuyện này.
Thím Ngô vừa nghĩ lúc có lúc không vừa yên lặng không một tiếng động đi xuống.