Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-11-29 06:30:29
Lượt xem: 22
Anh ấy dường như thật sự chưa từng nhìn thấy em trai có ánh mắt này, đương nhiên, khi quay lại nhìn mình lại là ánh mắt cứng đầu cứng cổ.
Lương Hằng Nghị thực sự nghi ngờ mình bị mù mắt.
Nhưng lúc này anh ấy lại nghi ngờ sang một chuyện khác.
Ban đầu anh ấy nghĩ rằng em trai vì cự tuyệt hôn nhân mà cha sắp xếp, vừa hay cha của cô gái này lại là bạn cũ của cha mình, thậm chí có thể nói rằng ban đầu cha của cô gái này c.h.ế.t cũng có liên quan đến cha mình, cho nên dù biết rõ là không ổn, nhưng có lẽ cha của bọn họ cũng sẽ thỏa hiệp.
Nhưng lúc này nhìn hai người trước mặt, Lương Hằng Nghị nghĩ đến lời của cô gái họ Hạ kia: “Lâm Khê là một cô gái tâm cơ rất sâu, nhìn thì rất vô tội, nhưng rất biết cách trêu đùa đàn ông trong lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn cô ta đã rất giỏi chuyện này.”
“Năm đó mê hoặc anh trai tôi đến thần hồn điên đảo, vì cô ta mà mạng cũng không cần. Nhưng khi nhà tôi xảy ra chuyện, một mặt cô ta ở trong n.g.ự.c anh trai tôi khóc lóc thảm thiết, mặt khác vừa quay người đi đã đăng ký kết hôn với tổng giám đốc Lương, nhưng khoảng thời gian mà tổng giám đốc Lương đi thành phố Bắc, cô ta vẫn vương vấn không dứt với anh trai tôi, khi đó không ai biết rằng cô ta đã kết hôn.”
“Bây giờ nhà chúng tôi đã qua được giai đoạn khó khăn đó, cô ta một mặt quyến rũ tổng giám đốc Lương nhưng vẫn âm thầm tiếp xúc với nhà chúng tôi. Nhưng cho dù là anh tôi hay là tổng giám đốc Lương dường như luôn muốn dứt mà không được.”
“Tiểu Lâm.”
Lương Hằng Nghị cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ấy nhìn ánh mắt của Lâm Khê, nói: “Tôi nghe nói trước khi cô đăng kí kết hôn với Triệu Thành còn có hôn ước khác, hôn ước đó là cùng người đàn ông thanh mai trúc mã mười mấy năm với cô. Lúc đó vì nhà cậu ta xảy ra chuyện nên mới lựa chọn cắt đứt với cậu ta, gả cho Triệu Thành.”
“Nhưng lần này tôi tới nghe nói rằng nhà kia đã qua được khó khăn, cuộc hôn nhân của cô và Triệu Thành lúc đó cũng chỉ là việc tạm thời, vốn dĩ hai người cũng có khác biệt về tuổi tác và sở thích rất lớn, không phù hợp lắm. Cô có từng nghĩ đến việc hủy bỏ cuộc hôn nhân này với Triệu Thành, ai về nhà nấy không?”
Sắc mặt Lương Triệu Thành đen đến mức không thể đen hơn được nữa.
Lâm Khê cũng lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lương Hằng Nghị, mặt đầy dấu chấm hỏi?
Lương Triệu Thành nắm lấy tay Lâm Khê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-147.html.]
Nhưng trước khi anh lên tiếng, Lâm Khê đã nói trước.
Tay của cô hơi nhúc nhích trong lòng bàn tay anh, nhìn Lương Triệu Thành rồi nói với Lương Hằng Nghị: “Tôi chưa từng nghĩ như vậy. Trung đoàn trưởng Lương, có phải anh hiểu lầm gì đó rồi không? Tôi lấy anh Lương, lấy Triệu Thành làm chồng là vì tôi thích anh ấy, có liên quan gì đến những thứ linh tinh mà anh nói? Hôn nhân giữa tôi và anh ấy càng không phải là việc tạm thời.”
Đăng ký kết hôn là sự thật, nhưng cô thực sự đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân này cũng là sự thật. Công bố ra bên ngoài, đương nhiên hoàn toàn không phải.
Cô nhíu mày lại: “Trung đoàn trưởng Lương, trước kia tôi nghe nói trong quân đội nhàm chán, mọi người sẽ có lúc buôn chuyện hoặc đùa giỡn tiêu khiển một chút, nhưng đó cũng là chuyện giữa binh lính với nhau. Không ngờ rằng tướng lĩnh cao cấp cũng sẽ thích nghe chuyện hóng hớt, còn coi tin đồn thành thật đi chất vấn đương sự sao?”
“Người xưa nói, trên không nghiêm dưới sẽ loạn, trên loạn dưới sẽ nghịch, cũng may tôi không phải binh sĩ dưới trướng của trung đoàn trưởng Lương, nếu không bị bôi nhọ như vậy, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.”
Lương Hằng Nghị: “...”
Sắc mặt của anh ấy lúc xanh lúc đen.
Đây quả thực là phản công thị phi điên đảo.
Cho dù anh ấy không hoàn tin lời của cô gái họ Hạ kia, nhưng lời của anh ấy ngoại trừ câu ‘có hôn ước khác’ có hơi nặng nề ra, có câu nào là giả?
Đương nhiên anh ấy cũng thừa nhận những lời vừa rồi đối với một cô gái có chút quá đáng.
Nhưng nếu không nặng tay thì sao có thể nhìn ra phản ứng và tính cách thật sự chứ?
Đương nhiên, cũng đã thử ra được tính cách thật sự của cô gái này.
Anh ấy cắn răng nhìn về phía em trai mình, Lương Triệu Thành không thèm nâng cả mí mắt lên, chỉ đưa tay vỗ vỗ cô gái nói đen thành trắng, nói trắng thành đen, nói linh ta linh tinh kia: “Còn có rất nhiều chuyện mà em không biết, nhưng những thứ này không biết cũng tốt. Dù là chuyện gì thì có anh là được, những thứ khác không cần để ý đến.”
Đây là em trai của mình sao?
Đây là em trai của mình sao?