Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-11-29 06:30:04
Lượt xem: 31
Lâm Khê bị anh hôn đến choáng váng, lúc này lại thấy anh nhìn mình như vậy, ánh mắt sâu như muốn hút cô vào trong đó.
Cô vốn đã si mê khí chất và gương mặt của anh, lúc này được anh ôm như vậy, lại còn nói “mỗi ngày anh đều sẽ yêu em”, quả thực hồn cũng phải tan biến.
Nhưng cho dù hồn phi phách tán hơn nữa, cô cũng biết rằng một khi đồng ý thì sẽ không quay đầu lại được nữa.
Bây giờ anh đã cường thế như vậy, nếu như đồng ý với anh, vậy cô sẽ hoàn toàn chỉ có thể là vợ của anh, hơn nữa có khả năng rằng chỉ có thể sống theo cách mà anh đã chỉ định.
Nhưng hai người họ mới chỉ quen nhau hơn một tháng.
Khoảng cách giữa hai người cũng không hề nhỏ.
Cho dù cô có ham sắc đẹp hơn đi chăng nữa thì chút tỉnh táo này vẫn phải có.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như hai người yêu nhau, nước chảy thành sông thì cô đã không băn khoăn về việc gả cho anh.
Nhưng không phải lúc này, không nên với phương thức này.
Cô ôm lấy anh, mặc dù vẫn thẹn thùng, nhưng trong chuyện này cô cũng không thể kém hơn một người đàn ông ở đầu những năm chín mươi. Tay của cô từ từ sờ qua cơ bắp nóng bỏng của anh, nhẫn nhịn nhịp tim đang đập loạn, hạ giọng nói.
“Em không muốn, anh cũng đã từng nói tính cách của chúng ta khác nhau rất nhiều, không phù hợp, chúng ta cũng phải tiếp xúc một thời gian xem xem liệu có thực sự phù hợp với việc sống chung với nhau hay không. Sau này sự bất đồng của chúng ta có thể là rất lớn, em sẽ cố gắng hết sức, nhưng em không muốn bây giờ cứ như vậy mà kết hôn.”
Tay của anh lập tức bóp chặt lấy cô, tâm trạng trong lòng cứ dâng lên cuồn cuộn, cuối cùng cũng mất đi sự tỉnh táo và tự kiềm chế.
Cô nói nhiều như vậy là có ý gì?
“Tính cách khác nhau rất nhiều, không phù hợp, xem xem liệu có thực sự phù hợp với việc sống chung với nhau hay không, sự bất đồng có thể rất lớn, em sẽ cố gắng hết sức” đây là ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-133.html.]
Cho dù cô đã ở trong lòng anh, cùng anh đến mức độ này rồi, đến thời điểm này vẫn còn đang nghĩ nếu như không phù hợp, nếu như cố gắng hết sức rồi vẫn cảm thấy không thích hợp thì sẽ chia tay?
Đã như vậy rồi, cô vẫn có thể không chút quyến luyến mà nói chia tay với anh.
Anh cũng biết rằng, cô đối với anh vốn không phải là toàn tâm toàn ý.
Lâm Khê bị anh bóp rất đau, giãy giụa vừa định bảo anh buông tay, nhưng anh lại vùi đầu xuống, không nói thêm gì nữa chỉ hôn cô.
Lần này so với lần trước thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa không chỉ là cổ, gò mà và đôi môi nữa. Anh hôn xuống dưới, cô cảm thấy lạnh lẽo, một bên là cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt, một bên là cảm giác lạnh lẽo vì quần áo bị cởi ra, cô không có chỗ để dựa vào, lại không kìm được mà bám lấy anh.
Lần này anh không giống như những lần trước, đến một mức độ nào đó rồi dừng lại mà tiếp tục hôn xuống dưới.
Khi sự lạnh lẽo và nóng bỏng cùng tấn công đến, Lâm Khê chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ ‘oành’ một tiếng.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ như vậy, anh sẽ làm như vậy. Cô nắm lấy anh thật chặt, lập tức khóc thành tiếng.
Sau khi cô tan vỡ, anh cũng không chịu đựng nữa, lật người cô lại, dán lên người cô, lại qua không biết bao lâu mới kết thúc.
Xong chuyện anh giúp cô dọn dẹp, sau đó ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay giữ lấy cô, khóa chặt cô vào trong lòng, ở bên cổ cô hỏi: “Còn muốn không?”
Trong lòng Lâm Khê run rẩy, nhưng vẫn sống c.h.ế.t cắn môi, một câu cũng không muốn nói.
Vì dáng vẻ nghiêm túc bình tĩnh cấm dục kia của anh, cộng thêm hoàn cảnh thời đại, cô vốn tưởng rằng anh là một người cứng nhắc. Cô dùng phương thức vụng về kia để trêu chọc anh, còn muốn nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt nghiêm túc dường như đao thương cũng bất nhập kia có thể tách ra kẽ hở, thấy được dáng vẻ động tâm động tình của anh. Nhưng cuối cùng lại phát hiện những trò trêu chọc đó của mình ở trước mặt anh căn bản là diễn xuất của trẻ con, anh đều đã nhìn thấu rồi, cô chính là một kẻ ngốc.
Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Tiểu Khê, chúng ta đã làm đến bước này rồi, sau này anh sẽ không kiềm chế nữa, mỗi ngày đều lên đây như vậy, sớm muộn gì Tiểu Dã cũng sẽ biết, em muốn để nó nghĩ thế nào.”
“Còn nữa, lỡ như có ngày nào đó khả năng kiềm chế của anh còn kém hơn nữa, có con rồi thì phải làm sao? Đến lúc đó mới nói chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi thì cũng đã muộn, người khác sẽ không nói anh mà chỉ nói em. Anh không thể để em chịu ấm ức như vậy.”