Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:08:04
Lượt xem: 28

Không chỉ bọn họ, ngay cả những người khác trong nhà họ Lâm, thím Ngô, Lương Triệu Thành, Triệu Bắc và Trần Dã cũng kinh ngạc nhìn về phía Lâm Khê.

Nhưng vẻ mặt của Lâm Khê nghi ngờ một cách nghiêm túc, không hề có chút giả bộ.

Bà cụ Trương ngơ ngác một lúc sau nói: “Tiểu Khê, cháu nói gì vậy? Bà là bà ngoại của cháu.”

“Bà ngoại tôi?”

Lâm Khê nghe được câu này lập tức ngắt lời bà ta: “Nhưng mà tôi từng nghe bà nội nói, lúc tôi còn rất nhỏ cha tôi đã hi sinh, bà ngoại tôi lấy tiền sính lễ của nhà khác ép mẹ tôi tái giá. Mẹ tôi còn vì tái giá mà đã ký giấy cắt đứt quan hệ, vì chuyện này nên nhà chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà bà ngoại từ rất lâu rồi, mấy chục năm không lui tới, bà thực sự là bà ngoại của tôi hả?”

“À, tôi nhớ trước đây mẹ tôi có chạy đến chỗ tôi mượn một nghìn tệ, nói là mượn cho nhà bà ngoại tôi cưới cháu dâu, là bà sao?”

Bà cụ Trương:

Bà ta mở to mắt nhìn Lâm Khê, khóe miệng mấp máy, cuối cùng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

“Tiểu Khê, cháu, cháu đang nói linh tinh gì vậy?”

Có điều đầu óc của bà ta cũng rất nhạy bén, chỉ bối rối trong thoáng chốc, lập tức phản ứng lại, vỗ đùi nói: “Cháu làm sao vậy? Trước đây cháu bị bệnh không phải bà đã đến thăm cháu rất nhiều lần rồi sao? Còn giúp cháu cầm chổi đuổi người nhà họ Trần đi, sao lúc này cháu lại không nhận ra chúng ta rồi? Đứa nhỏ này, cháu đang nói đùa gì thế?”

Vừa nói vừa để cháu trai cháu dâu đặt những thứ đang xách trên tay xuống: “Tiểu Khê, đây là một ít đặc sản của quê chúng ta, đều là những thứ tốt đào được từ trên núi, cháu cầm mang đi nấu canh, bồi bổ thân thể. Nhưng nói một cách nghiêm chỉnh, nhà mẹ cháu có ở đây không? Không lẽ đúng lúc mấy ngày này chúng nó lại về quê rồi đấy chứ?”

“Bà nói đến mẹ Trương và nhà họ Chu sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-120.html.]

Cuối cùng Lâm Khê cũng không nói là không quen bọn họ nữa, nhưng cũng nói một cách không hề có chút ý cười nào: “Bọn họ không ở đây nữa, nếu bà tìm bọn họ thì tôi sẽ cho mấy người một địa chỉ, bà cầm địa chỉ đi tìm đi. Bây giờ vẫn chưa muộn, mấy người ra ngoài lên xe buýt, đi mấy trạm là đến.”

Hai mắt bà cụ Trương lập tức mở to, nói: “Cái, cái gì? Bọn họ không ở đây? Đây là chuyện gì vậy?”

Lâm Khê: “Đúng, cả nhà bọn họ đi nơi khác ở, cụ thể là có chuyện gì lúc bà đến đó có thể hỏi bọn họ.”

Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía tủ âm tường, ước chừng là muốn tìm cây bút. Lương Triệu Thành vốn đang đứng ở một bên lại ra hiệu với cô một chút, sau đó cúi đầu viết sột soạt lên giấy hai hàng chữ, sau đó đóng nắp bút mực, đi đến đưa tờ giấy trên tay cho Lâm Khê.

Lâm Khê cúi đầu nhìn qua, chính là địa chỉ chỗ ở hiện tại của nhà họ Chu.

Cô gấp tờ giấy lại, còn nở một nụ cười xinh đẹp, không ngờ rằng cô chỉ mới thuận miệng nói ra, anh đã giúp cô chuẩn bị xong.

Nói thật, nếu thực sự để cô viết, cô quả thực không nhớ rõ địa chỉ hiện tại của người nhà họ Chu là gì.

Phía bà cụ Trương sau khi kinh ngạc nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.

Cháu gái của bà cụ Trương, Trương Nguyệt Lan đỡ bà nội của mình rồi nói với Lâm Khê: “Em họ, chúng ta từ trên núi xuống, đi suốt một ngày đường, bà nội đã lớn tuổi rồi, bây giờ vô cùng mệt mỏi. Chị thấy bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là hôm nay cứ ở lại chỗ này trước, ngày mai lại đi tìm cô.”

Bọn họ quả thực đã đi đường nửa ngày rồi, vừa đói vừa mệt, trên bàn cơm tỏa ra từng đợt hương vị thịt mê người. Đã tới rồi, đương nhiên là không muốn đi luôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ở chỗ của tôi không tiện.”

Lâm Khê từ chối thẳng: “Hơn nữa trước khi lâm chung bà nội tôi đã từng dặn dò, nhà họ Trương và nhà chúng tôi đã sớm cắt đứt không qua lại. Nếu sau khi bà qua đời người nhà họ Trương có tìm đến thì để tôi và Trần Dã đuổi đánh ra khỏi cửa. Xin các người thứ lỗi, lời trăn trối lúc lâm chung của bà nội tôi, không dám không nghe.”

Loading...