Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:07:51
Lượt xem: 21
Triệu Bắc tiếp tục nói: “Gần đây Hạ Hướng Viễn luôn ở bên ngoài rất ít khi về nhà, về nhà cũng đa phần là đi tìm Hạ Lão Đông. Em thấy đối với chuyện Hạ Thụ Hòe vào tù cậu ta rất bình tĩnh, cứ như là đã biết từ trước vậy, hơn nữa hình như cậu ta còn có chút quan hệ với một công an ở cục công an. Em nghĩ liệu có khi nào chuyện này có liên quan đến cậu ta không?”
“Anh Thành, anh có muốn em đi điều tra Hạ Hướng Viễn một chút không? Trước kia đúng là không nhìn ra, gần đây luôn cảm thấy thằng nhóc này có chút không đơn giản.”
Hạ Lão Đông chính là nhà địa chủ tư bản mà trước đây Hạ Thụ Hòe tìm đến.
Lương Triệu Thành im lặng một lúc, nói: “Đi điều tra đi.”
Chuyện này không hề khó điều tra.
Nhất là sau khi Hạ Thụ Hòe vào tù, Hạ Hướng Viễn ngay cả che giấu cũng không làm nữa.
Không bao lâu sau, anh ấy và Hạ Lão Đông cùng nhau làm vài mối làm ăn, người ngoài cũng không biết là làm ăn gì, tóm lại là thu được không ít tiền. Anh ấy đem đi trả nợ hết tất cả số tiền đã nợ họ hàng, mặc dù không thể mua lại căn nhà cũ, cũng có thể cho thuê nhà lại, nhưng không phải ở thôn Lâm Hạ mà là ở một khu mới, là chỗ công xã Sa Loan ban đầu kia. Ở bên đó, Hạ Lão Đông lấy lại nhà xưởng cũ từ chỗ nhà nước, hai người hợp tác làm một cái nhà máy ở bên đó.
Thứ bảy này, Triệu Bắc lại báo cáo với Lương Triệu Thành: “Bọn họ tạo ra một vài đường dây ngầm, đem bán một số vật cũ mà năm đó nhà Hạ Lão Đông đã cất giấu ra bán đi. Sau đó cũng là Hạ Hướng Viễn bắc cầu tìm quan hệ lấy lại một phần nhà xưởng của nhà Hạ Lão Đông.”
“Mặc dù nhà nước đã sớm nói rằng sẽ trả lại những nhà xưởng đó, nhưng vì một vài vấn đề thủ tục, nói rồi cũng chưa thể chắc chắn, là Hạ Hướng Viễn giúp đỡ khai thông. Anh Thành, em cảm thấy rất kỳ lạ, Hạ Hướng Viễn này trước đây cũng không có gì đặc biệt, sao bây giờ lại thần thông quảng đại như vậy, người nào cũng quen, đường dây nào cũng có thể kết nối.”
“Còn cả nhà máy này, nghe nói bọn họ định mở nhà máy may mặc, máy móc vẫn chưa mua về mà đã móc nối với thương nhân Hồng Kông, bỏ vốn để cung cấp máy cho bọn họ, nói là muốn cùng nhau tạo ra một thương hiệu gì đó.”
Vì chuyện này nên trong lòng Lương Triệu Thành có chút buồn phiền.
Ban đầu còn có thể đè nén, về sau đứng dậy dứt khoát về nhà sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-113.html.]
Ba giờ hơn chiều thứ bảy, giờ này thím Ngô ăn cơm trưa xong đã trở về nhà mình, năm giờ chiều mới tới làm cơm tối, thường thì Trần Dã sẽ không có nhà. Thứ bảy Lâm Khê chỉ đi học nửa ngày, lúc này chắc là đang ở trên lầu ngủ.
Cho nên lúc này ở nhà chắc hẳn đang rất yên tĩnh.
Nhưng khi Lương Triệu Thành quay về lại phát hiện ra trong nhà có khách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hà Quế Phân, mẹ của Hạ Hướng Viễn.
Lâm Khuê cười híp mắt gọi Hà Quế Phân, hai người vừa nói vừa cười, lại vẫn là khung cảnh hòa thuận.
Hình ảnh này khiến Lương Triệu Thành nhớ lại một chuyện từ rất lâu trước đây.
Lúc đó anh đang ở nhà cho thuê của nhà họ Lâm, bình thường cũng rất ít khi gặp Lâm Khê, hai người cũng chỉ được coi là người xa lạ có quen biết. Gặp nhau, nhiều nhất cũng chỉ là cô theo phép tắc gọi anh một tiếng: “anh Lương”, còn anh thì gật đầu.
Nhưng khi đó cô và người nhà họ Hạ lui tới rất nhiều, rất thân thiết, giống như người một nhà vậy.
Lương Triệu Thành vào phòng, Lâm Khê rất tự nhiên cười chào hỏi anh, nụ cười trên mặt Hà Quế Phân lại lập tức cứng ngắc.
Bà ấy gật đầu với Lương Triệu Thành rồi nói với Lâm Khê: “Tiểu Khê, vậy thím đi nhé, có thời gian thì đến nhà thím chơi, Hướng Viễn...”
Bà ấy vừa nói vừa liếc nhìn Lương Triệu Thành, lời nói dừng lại, sau đó nói: “Thím ở bên kia cũng rất buồn chán, thường ngày lúc buổi trưa cháu tan học có thể không cần về nhà, đi thẳng đến nhà thím ăn cơm là được.”
Nhà họ Hạ đã chuyển đến công xã cũ, ở gần trường trung học mà Lâm Khê đang học lại, một chỗ ngoặt ở trên đường lớn, đi đường chỉ mất vài phút.
Lâm Khê cười híp mắt đồng ý, nhưng vẫn nói: “Nhà cháu cũng rất gần trường, mỗi ngày thím Ngô đều sẽ nấu cơm cho cháu và Tiểu Dã, không cần làm phiền thím đâu ạ, nhưng nếu có thời gian rảnh cháu sẽ đi thăm thím.”