Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 90, Ta Bị Ép Kết Hôn - Chương 104

Cập nhật lúc: 2024-11-28 20:07:34
Lượt xem: 21

Lâm Khê khó hiểu nhìn Lương Triệu Thành, nhưng ánh mắt hai người chạm nhau một lúc, anh nhìn cô chằm chằm rồi hơi nhìn đi chỗ khác,

Sau đó Lâm Khê nhìn thấy tai anh có màu đỏ khả nghi.

Nói khả nghi vì da anh đen nên cô cũng không chắc chắn.

Nhưng trong lòng cô vẫn thấy bất ngờ, nhớ tới mỗi lần cô khoác tay anh, anh bỗng chốc cứng đờ là ý như vậy sao?

Nghĩ đến đây, cô nhớ đến xúc cảm vừa rắn chắc vừa nóng hổi trên tay anh, trong lòng lại thấy râm ran lạ thường.

Cô nổi tính xấu, giơ tay túm lấy tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Là thế này hả? Nhưng không phải anh vẫn nói tôi là vợ anh sao? Là vợ anh khoác tay một chút thì làm sao?”

Lương Triệu Thành:

Anh quả thực bị cô làm cho giật mình.

Vô thức muốn rút tay nhưng Lâm Khê cố ý, túm chặt lấy tay anh, còn ngẩng đầu nhìn anh như trêu đùa.

Tay cô vừa nhỏ nhắn mềm mại, vừa ấm áp lại hơi mát lạnh, tuy đã dùng sức nhưng thực ra dùng sức giống như mèo cào. Nếu như anh thực sự muốn rút thì rút được ra ngay, nhưng anh nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của cô, chớp đôi mắt nai nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt trắng mịn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, làn môi phớt hồng, không khô ráp như làn da anh. Môi cô mọng nước, y như cánh hoa, có màu sắc giống như quả đào, như chỉ cần cắn một miếng là có thể ứa nước, anh không rút tay ra nữa, ngược lại dùng tay ôm lấy, cả bàn tay ôm lấy tay cô, còn tay kia xoa má cô.

Mặt Lâm Khê đau rần.

Cô nhìn thấy yết hầu anh chuyển động lên xuống, thầm giật mình, khoảnh khắc đó tim cô suýt chút nữa là nhảy ra ngoài, rút mạnh ra khỏi tay anh, sau đó kinh hoàng lùi lại sau mấy bước, mặt như phải bỏng, còn hơi đau, chắc là do anh xoa.

Anh ấy?

Cô ấy?

“Ôi trời ơi Tiểu Khê, sao mặt cháu đỏ thế?”

Thím Ngô rửa bát trong bếp đi ra thấy Lâm Khê đứng cạnh bàn, mặt mày đỏ ửng bất thường, sợ hết hồn, vội giơ tay chạm vào trán cô. Lâm Khê còn chưa phản ứng lại từ trong sự hỗn loạn vừa nãy, nhất thời không tránh đi được.

Thím Ngô vừa chạm vào thì càng giật mình hơn: “Ôi trời, nóng như vậy, bị cảm nắng hả? Cháu nhanh uống chút nước rồi về phòng nằm đi, thím đi đun cho cháu trà giải cảm.”

Lâm Khê cũng không tiện giải thích, nói đại: “Cháu không sao, không sao đâu, có thể là do nóng quá.”

Nhưng sợ thím Ngô nhìn ra manh mối nên nói thêm một câu: “Thế thì cháu lên lầu nghỉ một lát.” Sau đó cô xoay người nhanh chóng lên lầu.

Lương Triệu Thành vốn còn đang sầm mặt, lúc này thấy cô lên lầu như chạy trốn, cũng không thèm nhìn anh, khóe miệng nhếch lên.

Anh xoa ngón trỏ và ngón cái vào nhau, cảm xúc trơn mượt mịn màng trên tay vẫn còn, trong lòng cũng run rẩy.

Hình như hơi mất khống chế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-104.html.]

Thím Ngô lẩm bẩm: “Lúc nãy vẫn bình thường, như này là sao vậy? Ôi trời, có phải là bị nhà họ Diêu chọc tức không?”

“Cậu Lương à, tôi không biết người bạn đó của cậu là bạn như thế nào, nhưng con người ta đều có xa gần. Cho dù nhân phẩm cậu ta như thế nào, nhưng em gái Diêu Cầm đó, hôm nay làm đủ trò muốn dọa dẫm Tiểu Khê của chúng ta. Hai người cũng đã đính hôn rồi, còn cả nhà đến thị uy nữa, đây cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, cậu không thể để Tiểu Khê của chúng ta bị ấm ức.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cháu biết.”

Lương Triệu Thành nói: “Đã yêu cầu anh ấy mấy hôm nữa đưa Diêu Cầm chuyển đi rồi, thím Ngô nấu canh giải cảm đi, lát nữa cháu lên xem cô ấy.”

“Ừ ừ, được.”

Thím Ngô lập tức tươi cười: “Cậu Lương, Tiểu Khê của chúng ta là một đứa bé tốt, lòng dạ cũng lương thiện, tôi biết bên ngoài sẽ có người nói linh tinh, nói về chuyện của con bé và cái cậu nhà họ Hạ kia. Thành thật mà nói, tôi ở nhà họ Lâm làm lâu năm, những chuyện đó còn không rõ sao? Hai đứa bé này trong sạch lắm.”

Bà ấy nói đến đây liền cảm thấy sắc mặt Lương Triệu Thành vốn vẫn bình thường giờ lại trở nên không tốt rồi, vội vàng sửa miệng: “Ầy, xem tôi nói chuyện này làm gì, chỉ là muốn nói với cậu, Tiểu Khê nó thực sự là một đứa bé tốt. Chỉ cần cậu đối xử tốt với nó, nó nhất định sẽ cùng sống hạnh phúc với cậu.”

“Dạ.”

Sắc mặt Lương Triệu Thành hòa hoãn lại: “Cháu biết, cháu đi xem cô ấy.”

Đến canh giải cảm cũng không đợi nữa rồi.

Diêu An Quốc đi tới căn nhà mà em gái anh ấy thuê ở tòa nhà họ Lâm.

Trong lòng anh ấy đang bừng bừng lửa giận.

Nghĩ đến tình hình hai người Lương Triệu Thành và Lâm Khê chung sống với nhau, anh ấy nghe lầm lời của em gái, lại bởi vì thiên vị em gái phán đoán sai tình hình, khiến cho sự việc khó coi.

“Anh.”

Diêu An Quốc vừa vào nhà, Diêu Cầm đã nhảy lên hỏi: “Anh, anh Lương nói như thế nào?”

Diêu An Quốc sầm mặt, căn bản không đáp lời cô ta, nói luôn: “Giờ thu dọn đồ đạc, hôm nay cùng anh về!”

Diêu Cầm bất ngờ, sắc mặt trắng bệch, vội nói: “Anh, như vậy ý là sao? Tại sao hôm nay em phải chuyển đi?”

“Cái gì mà ý gì.”

Diêu An Quốc lạnh giọng: “Phí lời nhiều như thế, bảo em hôm nay đi thì hôm nay đi.”

Diêu Cầm lập tức lo lắng.

Nhưng cô ta thấy vẻ mặt đen sì như mực của anh trai mình, lập tức biết được sợ là đã mất mặt ở chỗ anh Lương.

Cô ta hiểu rõ anh trai cô ta nhất, là người ưa sĩ diện.

Trong lòng cô ta lo lắng, quay đầu nhìn về phía chị dâu như cầu cứu.

Loading...