Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:10:34
Lượt xem: 195
Sau khi Mộc Dương và Lôi Hướng Dương về đến làng, cô liền cùng với cậu đến nhà của ông Dương thịt lợn, để hỏi ông ấy xem ông có thể bán cho họ một ít nội tạng lợn được hay không.
Đương nhiên về giá cả thì nhất định phải rẻ một chút mới được.
Ông Dương luôn g.i.ế.c lợn ở nhà, vì vậy khi vừa đến gần nhà ông ấy liền có thể ngửi thấy được mùi lợn.
Không hề dễ ngửi chút nào.
Con mương trước nhà ông ấy cũng bốc lên một mùi hôi thối.
Nước rửa lông và m.á.u lợn đều đổ xuống đó.
Bây giờ thời tiết rất nóng, ruồi nhặng bay vo ve trên đó trông rất buồn nôn.
Mộc Dương thực sự bị cảnh này làm cho chấn động, dường như phải lấy hết dũng khí mới dám cùng Lôi Hướng Dương bước vào trong nhà của ông Dương.
Ông Dương vừa đi bán thịt lợn về, mới bước vào cửa.
Dù sao bọn họ cũng không thể bỏ lỡ cơ hội được.
Đều là người trong trong làng với nhau, Ông Dương đương nhiên nhận ra Lôi Hướng Dương.
Còn với Mộc Dương thì không có ấn tượng gì mấy, nhưng ông Dương cũng không suy nghĩ nhiều.
Lôi Hướng Dương cũng rất tự giác đi lên phía trước chủ động hỏi: “Chú Dương, nội tạng lợn ở đây bao nhiêu một cân vậy?”
Ông Dương không ngờ Lôi Hướng Dương lại đột nhiên đến đây mua đồ, nhất thời có chút bất ngờ. Nhưng sau khi quan sát Lôi Hướng Dương một chút, ông Dương cũng cười cười giới thiệu: “Tim lợn và gan lợn bán theo cân, 1 tệ 1 cân, lòng lợn 3 tệ một bộ, còn lưỡi lợn là đắt nhất 1,5 tệ 1 cân.”
Cái giá này quả thực là rẻ hơn trên phố, không ngờ lại rẻ đến như vậy.
“Thế đầu lợn bao nhiêu vậy?” Mộc Dương ở bên cạnh bỗng nhiên chen miệng vào nói hỏi một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-62.html.]
Đầu lợn bây giờ rất ít người mua, bởi vì nó rất to mà lại ít thịt, hơn nữa chế biến cũng rất rắc rối.
Ông Dương nghĩ một chút rồi nói: “Đầu lợn thì 10 tệ đi, cả một cái đầu trừ lưỡi.”
Lưỡi vừa mềm vừa dai, mua về luộc lên để nguội liền trở thành một món ngon nên có rất nhiều người mua lưỡi lợn.
“Phổi thì sao?” Mộc Dương lại hỏi.
Ông Dương cảm thấy rất thú vị cười ha ha nói: “Phổi không đáng tiền, bình thường đều ném cho chó ăn, nếu chúng mày muốn mua thì 5 hào một bộ.”
Mắt Mộc Dương đột nhiên sáng lên.
Phổi rất khó xử lý sạch, vừa bẩn lại không có mỡ, còn không bằng lòng lợn vì vậy nên giá bán rẻ
Mộc Dương không lập tức mở miệng, chỉ âm thầm ra hiệu cho Lôi Hướng Dương không nói nữa.
Mộc Dương âm thầm ra hiệu cho Lôi Hướng Dương không nói nữa, làm cho cậu nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Mộc Dương Và Tiền Quân trước kia liền gật gật đầu, sau đó cũng không định nói thêm gì nữa.
Nếu như việc này có thể hoàn toàn giao cho Mộc Dương thì cậu còn bớt lo hơn.
Hơn nữa cậu nghĩ nếu đem chuyện này giao cho Mộc Dương đàm phán thì nhất định có thể tiết kiệm được chút tiền.
Lôi Hướng Dương còn định ở bên cạnh âm thầm học hỏi.
Sau đó Lôi Hướng Dương liền nghe thấy Mộc Dương nói: “Chú Dương, giá cả này có hơi không hợp lý.”
Ông Dương cảm thấy cô bé này bịp bợm, nhưng nói chuyện vừa nghiêm túc vừa vui vẻ nên cũng không tức giận mà còn nói đùa: “Thế cháu nói nghe xem rốt cuộc là chỗ nào không hợp lý nào?”
Mộc Dương nhìn ông Dương một cái, sau đó nhìn lên sạp thịt chỉ vào lòng, gan, phổi và đầu lợn nói: “Chú Dương, chú xem mấy cái này đều không dễ bán, chắc chắn bình thường đều là vì không bán được nên để lại tự mình ăn đúng không.”
Ông Dương có chút bất ngờ.
Người bán thịt không phải đều không phải lo thiếu thịt sao? Nhưng những thứ tốt đều không nỡ để nhà ăn, nên mới tự mình ăn những thứ còn sót lại không bán hết được, để không sợ bị hỏng.