Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:35:23
Lượt xem: 34
Dọa cho cậu Trương vừa phải đỡ lấy Mộc Trung Quốc vừa giải thích: “Tôi vẫn còn chưa động tay mà sao anh đã choáng váng rồi chứ? Anh như thế này không phải ăn vạ người ta à? Tôi vẫn còn chưa kịp làm gì mà!”
Màn kịch này thực sự khiến cho người ta có chút không thể nhìn nổi, Mộc Dương nhịn không được mà nói hắng giọng nói: “Đừng nói nữa, nhanh đỡ bố cháu ngồi xuống đi đã, sau đó xoa bóp cho bố đi! Mẹ, mẹ cũng đừng khóc nữa, ông ngoại bà ngoại cũng đừng lo lắng, chuyện chúng ta này từ từ giải quyết!”
Chuyện này vẫn chưa giải quyết, vậy mà lại gây ra chuyện khác nữa rồi.
Mộc Dương lên tiếng thật sự rất đúng lúc, lúc này tất cả mọi người đều bất giác làm theo sự phân phó của Mộc Dương.
Mà Mộc Trung Quốc được xoa bóp người thì rất nhanh cũng đã tỉnh lại.
Trương Hiểu Dung cũng không biết có chuyện gì, nhưng vừa nhìn vết kim trên tay Mộc Trung Quốc thì bà bỗng nhiên khóc thành tiếng hỏi: “Ông đi làm cái gì đây? Có phải ông đi bán m.á.u rồi hay không?”
Trương Hiểu Dung nói ra những lời này khiến cho Mộc Dương bỗng nhiên nhận ra tại sao hôm nay sắc mặt của Mộc Trung Quốc lại không có chút sức sống nào như vậy.
Lại kết hợp với nguyên nhân trước đó, chuyện Mộc Trung Quốc đi bán m.á.u cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ e rằng người thật thà như Mộc Trung Quốc cũng không thể có đủ dũng cảm để mở miệng mượn tiền của người khác.
Cách làm như vậy chắc là cách tốt nhất mà Mộc Trung Quốc có thể nghĩ ra rồi.
Mộc Dương nhìn bộ dạng mặt trắng bệch đang ngồi ở kia của Mộc Trung Quốc thì đột nhiên có chút cảm giác chua xót không nói thành lời.
Lại càng cảm thấy hận Dương Thục Phương hơn.
Cô không biết đối với bà rốt cuộc là tiền hay mạng người quan trọng hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-172.html.]
Vì một chút tiền này mà ép con trai và con dâu của mình như vậy, phải đến mức như thế hay sao?
Mộc Dương cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ đi rót cho Mộc Trung Quốc một ly nước.
Ông ngoại cũng đi cùng cô chuẩn bị nhóm bếp chuẩn bị nấu cho Mộc Trung Quốc một bát trứng nước đường.
Cả hại người đều không nói gì cả.
Trương Hiểu Dung thì nhỏ giọng nức nở còn cậu của Mộc Dương cũng có chút lúng túng ngồi ngoài hành lang, không biết nên nói gì hay làm gì cả.
Mộc Dương đưa nước cho bố xong thì nhẹ giọng hỏi một câu: “Chuyện cũng đã đến nước này rồi, bố cũng đừng có tức giận thêm nữa.”
“Tức giận cũng không giải quyết được vấn đề gì cả.”
Nếu như Mộc Dương nói ra thì cuối cùng vẫn là chuyện nghèo đói.
Chỉ cần có tiền thì thực ra những vấn đề này đều có thể giải quyết.
Mộc Trung Quốc cúi đầu ngồi đó nữa ngày mới nói ra một câu: “Là bố không xứng với mẹ con.”
“Cũng là do bố không có tài cán gì nên liên lụy mẹ con cùng bố chịu tủi nhục.”
Mộc Trung Quốc nói như vậy thì sự rấm rứt nho nhỏ của Trương Hiểu Dung lại càng lớn hơn.
Bà ngoại cũng không nói gì.
Không lâu sau thì ông ngoại bưng vào một bát trứng nước đường, trong bát của Mộc Trung Quốc có 3 quả trứng còn bát của Trương Hiểu Dung thì có 2 quả, bát của Mộc Dương thì chỉ có một quả, chỉ vì sợ Mộc Dương cũng thèm ăn nên ông làm cho cô một quả.