Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-09-17 22:15:28
Lượt xem: 81
Câu nói này thật sự khiến cho Mộc Dương cảm thấy khó chịu, ai nói nữ không bằng nam cơ chứ, nhưng đúng là sức lực thực sự là không bằng nam giới được.
Đặc biệt là trong trường hợp làm mấy công việc chân tay này.
Mộc Dương cũng không có cách nào nói với Trương Hiểu Dung rằng tương lai ngành công nghiệp sẽ làm hạn chế ngành nông nghiệp.
Mà sau khi mạng xã hội phát triển thì có rất nhiều người sẽ làm việc trên mạng
Cũng không nhất thiết phải đi làm ở công xưởng hay ở nhà trồng lúa nữa mà có thể đi làm ở các văn phòng để kiếm tiền.
Mộc Dương âm thầm thở dài một hơi rồi nói: “Dù sao thì mẹ chỉ cần không trọng nam khinh nữ nữa là được.”
Mộc Dương sờ sờ tóc Mộc Dương: “Trong lòng mẹ thì con còn làm được việc hơn bọn con trai nữa cơ.”
Mộc Dương được vuốt ve như vậy thì bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Trước khi Trương Hiểu Dung đi bệnh viện, Mộc Trung Quốc đã đi mượn một chiếc xe đẩy.
Dù sao đợi đến lúc Trương Hiểu Dung làm xong thủ tục thì vẫn phải đẩy Trương Hiểu Dung về.
Có thể nhìn ra Mộc Trung Quốc thực sự rất quan tâm đến chuyện này.
Còn Mộc Hồng Tinh thì vẫn chưa về hỏi qua chuyện này.
Mộc Dương lạnh lùng nhìn cảm thấy Mộc Hồng Tinh dường như là ngại hỏi.
Dù sao thì vấn đề này thì ở nhà họ Mộc cũng không được nói ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-165.html.]
Vào buổi tối trước khi đi viện thì Mộc Trung Quốc đi hỏi tiền ở chỗ Dương Thục Phương.
Theo ý nghĩ của Mộc Trung Quốc thì chắc chắn không thể chỉ có tiền phẫu thuật. Tốt nhất là cho dư một chút để có tiền mua cho Trương Hiểu Dung một ít kẹo.
Nhưng Dương Thục Phương lại cứng đầu cứng cổ nói: “Muốn lấy tiền gì? Không phải đã tự nói là tiền chúng mày kiếm về sẽ chỉ nộp lại một nửa, phần còn thừa thì chúng mày tự để dành. Vì vậy sau này chúng ta sẽ chỉ lo việc ăn uống và đồ dùng gia đình. Còn những chi tiêu khác của gia đình nhỏ chúng mày thì phải tự lo.”
Mộc Trung Quốc không nghĩ đến Dương Thục Phương sẽ nói như vậy. Lúc này ông cũng không biết nói như thế nào mà chỉ có thể cầu cứu Dương Thục Phương: “Mẹ!”
Mộc Trung Quốc trong lòng biết rõ bản thân bây giờ trong tay ông và Trương Hiểu Dung chỉ có 5 tệ.
Trong đó còn có 4 tệ là Mộc Dương đưa cho Trương Hiểu Dung.
Mộc Trung Quốc có thái độ như vậy thì Dương Thục Phương càng chắc chắn được tính cách của Mộc Trung Quốc sẽ ngại đòi tiền bà.
Vậy nên Dương Thục Phương chỉ liều mạng mà kể nghèo kể khổ: “Trong nhà chi tiêu rất lớn, trước đây Hồng Tinh tiêu bao nhiêu tiền mua sách? Trong lòng mày còn không rõ hay sao? Vài ba ngày lại nói cần tiền đóng học, mua sách, trong nhà làm sao mà còn tiền thừa chứ? Lại con trong nhà bao nhiêu người ăn uống đều là cả một vấn đề, mỗi năm đến mùa giáp hạt còn mua cả lương thực nữa.”
“Còn cả lần mà bố mày bị bệnh trước đây nữa, đã tiêu không biết bao nhiêu là tiền rồi? Trong nhà chúng ta làm sao mà còn tiền cơ chứ.”
Thực ra trong tay Dương Thục Phương hiện tại vẫn còn mấy chục tệ.
Nhưng Dương Thục Phương lại không muốn đưa số tiền này cho Mộc Trung Quốc.
Đối với Dương Thục Phương mà nói thì sau này tiền bọn họ kiếm được cũng không đưa hết cho bà, bây giờ mà không tự tiết kiệm tiền thì sau này già phải làm như thế nào chứ.
Hơn nữa bà ta cảm thấy tiền Mộc Dương kiếm được đa phần đều đưa cho Trương Hiểu Dung rồi nên bà chắc chắn trong tay Trương Hiểu Dung cũng có tiền.
Chắc chắn không chỉ có mấy đồng kia.
Nếu như trong tay Trương Hiểu Dung đã có tiền thì tại sao lại còn muốn lấy tiền từ chỗ bà cơ chứ?