Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 161
Cập nhật lúc: 2024-09-13 22:20:22
Lượt xem: 62
Đợi đến lúc lúa phơi khô rồi thì mang ra quạt gió một lần.
Nông cụ này thực sự rất là hữu dụng, sau khi dùng quạt gió quạt xong thì thóc sẽ được chia thành hai đống.
Một đống là thóc mẩy, còn một đống khác nữa thì chỉ là thóc dẹp, hạt gạo bên trong căn bản không tròn đầy.
Còn tro, sạn hay đất cái gì đó bị cái sàng của quạt gió thổi ra ngoài hết.
Bình thường vào thời gian này một người sẽ phụ trách quay quạt, một người phụ trách đổ thóc vào, sau đó còn một người nữa sẽ dùng sọt đứng ở đầu ra của quạt để dồn lúa vào.
Mang thóc đã quạt xong bỏ vào trong sọt, sau đó cất trong phòng chứa.
Còn về số thóc không mẩy, không tròn đầy thì sẽ được mang đi nghiền thành cám để cho lợn ăn.
Sau khi làm xong những việc này thì mấy ngày nữa sẽ có thể nhìn thấy một hàng hàng những hàng giao lương thực.
Sau khi giao nộp lương thực xong thì vụ lúa chiêm mới coi như là thật sự kết thúc.
Việc bận rộn tiếp theo sẽ là lúc gieo mạ cho vụ mùa.
Và cả việc thu hoạch lúa nữa.
Vậy nên vụ tiếp theo sẽ là một khoảng thời gian rất dài,nhưng cũng không bận rộn đến mức không muốn dành thời gian cho cả việc nấu ăn như vụ thu hoạch.
Cũng không cần phải thấy những lý do linh tinh để trốn việc nữa.
Bậy giờ mọi người tùy ý mua thịt ăn cũng không còn nhiều nữa.
Vậy nên Mộc Dương đã sớm nhìn thấy được cái khung cảnh buôn bán ảm đạm này rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-161.html.]
Nhưng Lôi Hướng Dương vẫn tốt hơn nhiều.
Lôi Hướng Dương dường như từ sớm đã nghĩ đến chuyện này rồi, nên khi Mộc Dương nhắc đến chuyện này thì cậu liền nói một câu: “Tôi đã hỏi qua rồi, chúng ta sẽ bày một sạp hàng ở bên cạnh sạp hàng của chú Trương.”
Mộc Dương đơ một lúc rồi nói: “Chú Trương sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?”
Lôi Hướng Dương lắc lắc đầu nói: “Việc buôn bán của chúng ta chủ yếu diễn ra vào buổi trưa và buổi chiều. Những người trong công xưởng sau khi tan làm sẽ đi qua con đường đó, lúc nào thừa thì cũng thuận tiện mang về làm thức ăn cũng được.”
“Việc buôn bán của chúng ta cũng có hạn, mà hàng chúng ta bán cũng không với chú ấy nên chú ấy cũng không tính toán đâu.”
Mộc Dương nhạy bén hỏi lại một câu: “Cậu đã hỏi qua chú ấy rồi à?”
Loại người như ông Trương chắc chắn không phải là người tốt như vậy.
Lôi Hướng Dương gật đầu.
Mộc Dương có chút tò mò không biết Lôi Hướng Dương dốt cuộc thuyết phục ông ấy như thế nào?
Kết quả Lôi Hướng Dương chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Chú ấy vốn dĩ bán thịt tốt nhất là vào buổi sáng, còn chúng ta thì bán tốt nhất là vào buổi chiều.”
“Chú ấy bây giờ bán hai cái đầu lợn thì chỉ còn có thịt là thừa lại. Nếu như chúng ta không giải quyết hai bộ nội tạng lợn kia thì hàng của chú ấy sẽ thừa lại càng nhiều hơn.”
“Hơn nữa chúng ta cũng đã đồng ý với chú ấy là đến lúc nếu như chú ấy bán không hết thịt thì chúng ta sẽ mua một ít để buổi chiều làm phá lấu bán.”
Lôi Hướng Dương nói xong những lời này dường như là sợ rằng Mộc Dương sẽ không đồng ý những chuyện này nên cậu vội vàng nói thêm một câu: “Nếu như cô không đồng ý thì một mình tôi bán cũng được, phá lấu sẽ coi như là của một mình tôi vậy.”
Mộc Dương nghe vậy thì liền trực tiếp lắc đầu.