Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-09-11 21:06:55
Lượt xem: 54
Tứ Xuyên nhiều nước, mạng lưới sông dày, vậy nên việc quản lý đường sống, xây dựng đê điều đa số đều cần loại sọt trúc vuông lưới to này bỏ đá vào rồi chồng, bồi vào nhau làm thành một con đê đơn giản.
Loại đê này có thể chống lũ phòng lụt rất tốt.
Cách này là do cha con Lý Băng phát minh ra.
Năm xưa trị thuỷ ở Tứ Xuyên, công lao của cha con Lý Băng lưu ngàn đời, cũng là từ bỏ đá vào giỏ trúc này.
Đằng Đô Giang Yển cũng luôn dùng phương pháp này để quản lý đường sông.
Sau khi ngành du lịch phát triển thần tốc, công trình thuỷ lợi Đô Giang Yển cũng trở thành một thắng cảnh.
Vậy nên hàng năm vào dịp tu sửa đường sông, nhà họ Mộc đều có thể kiếm được không ít tiền công.
Chẳng qua cũng không biết số tiền này tiêu vào đâu hết mà mỗi lần hỏi Dương Thục Phương thì Dương Thục Phương đều nói không có tiền.
Mộc Trung Quốc thương Trương Hiểu Dung, nói: “Bà cũng đừng nhọc lòng, cứ điều dưỡng cơ thể cho tốt là được.”
Bây giờ cũng có thể sắp làm xong mùa thu hoạch rồi, bớt được rất nhiều việc trong nhà, Trương Hiểu Dung có thể yên tâm bồi bổ một khoảng thời gian.
Mộc Trung Quốc còn muốn nói với Dương Thục Phương một tiếng là chờ Trương Hiểu Dung đi viện về thì hàng ngày nấu cho Trương Hiểu Dung ăn một quả trứng.
Hai vợ chồng nói xong chuyện thì đi ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-160.html.]
Mộc Dương ngủ một mạch đến bốn giờ dậy, chạy thẳng sang nhà họ Lôi.
Lôi Hướng Dương cũng mệt mỏi mấy ngày nay, quanh mắt đều hiện quầng thâm, nhưng trông tinh thần của cậu vẫn dồi dào lắm, vô cùng nhiệt tình hăng hái.
Vậy nên mỗi lần đến Mộc Dương cũng chỉ có thể cảm khái một câu: Sức mạnh của đồng tiền đúng là ghê gớm thật.
Sau đó cô cũng ra sức làm việc.
Làm những việc này không phải không mệt, trái lại còn phải lo nghĩ tạo dựng danh tiếng, phải bán giá phù hợp, cho nên Mộc Dương và Lôi Hướng Dương đều dùng 100% tinh thần để làm việc, không qua loa một chút nào.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới những vất vả này đều được đền đáp, cả người đều tràn trề năng lượng.
Mộc Dương đếm ngày, thở dài một hơi: “Sắp hết vụ mùa thôi.”
Sau khi mọi người thu hoạch hết lúa gạo về nhà, việc buôn bán của bọn họ chắc chắn sẽ phải thu hẹp lại.
Dù sao sau đó chỉ còn mỗi việc phơi thóc mà thôi.
Công việc này không mất nhiều công sức, trẻ con trong nhà lại đông, dạy bọn nhỏ làm là được.
Hơn nữa nhà nào cũng có một khoảng sân rộng, phơi thóc ở trong sân nhà mình là được.