Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-08-30 22:14:54
Lượt xem: 116
Nhưng mà lúc đến đầu thôn thì vẫn vào tiệm của ông Đinh mua một gói kẹo trắng.
Gói kẹo trắng này là đồ mà Trương Hiểu Dung mang về nhà mẹ đẻ.
Có giá 1 tệ.
Nhưng dù vậy cũng coi như quá nghèo túng rồi.
Chỉ là không biết nếu như không có mấy đồng mà Mộc Dương đưa cho Trương Hiểu Dung trong hai ngày hôm nay thì chả biết trên người bà rốt cuộc có tiền hay không nữa?
Mộc Dương từ sau khi quay về thời đại này đến nay thì đây là lần đầu tiên đi về nhà ngoại nên trong lòng cô ít nhiều cũng có chút tò mò.
Trên đường đi Mộc Dương cứ loay hoay lục lọi ký ức về ông bà ngoại, cậu và hai người dì của mình.
Tình trạng của nhà ngoại cô hoàn toàn không giống với nhà họ Mộc.
Nhà họ Trương có 2 người già vẫn còn sống, nhưng từ lúc mà cậu lấy vợ thì liền ra ở riêng.
Mặc dù vẫn cùng nhau chung sống nhưng đã chia riêng bếp nấu ăn.
Ngay cả đất trồng cây cũng đều đã chia hết ra rồi.
Ông bà ngoại không chỉ tự làm tự ăn mà cuộc sống của hai người già cũng rất tốt.
Dì cả hiện tại đã kết hôn rồi, bởi vì dì cả vốn dĩ là một cô giáo nên điều kiện gia đình chồng cũng rất tốt.
Chồng của dì cả là Trần Hiền Kiệt cũng là một thầy giáo.
Nhà chồng của dì cả cũng không quá xa nên nếu đi về nhà ngoại thì chỉ cần đi khoảng 10 phút là đến nơi rồi. Nếu như có chuyện gì thì chỉ cần gọi một tiếng thì đều có thể có mặt.
Hai người đã kết hôn được gần 20 năm, chỉ là sinh con hơi muộn một chút nên anh họ là Trần Duy và Mộc Hồng Tinh bây giờ mới lớn ngang nhau.
Còn dì út thì vẫn chưa kết hôn nên vẫn ở cùng với nhà ông bà ngoại.
Nhưng cũng đã đến tuổi thành gia lập thất nên vừa rồi cũng đã có nhắc về bạn trai, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà lại không thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-154.html.]
Còn về phía cậu thì từ khi lấy vợ cũng đã nhanh chóng sinh được hai đứa con. Nhỏ tuổi hơn Mộc Dương một chút, năm nay cũng đã khoảng 10 tuổi rồi.
Dù sao thì trong ký ức của Mộc Dương, tình hình của nhà họ Trương cũng không tồi mà quan hệ của mọi người trong gia đình cũng rất tốt.
Điều quan trọng nhất là ông ngoại nấu ăn rất ngon.
Vậy nên Mộc Dương rất nóng lòng chờ đợi, vì dù sao trong lòng cô cũng rất mong muốn có thể kiếm được tiền từ nghề bán đồ ăn.
Thấy Trương Hiểu Dung đột nhiên đi về nhà ngoại khiến cho người nhà họ Trương cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bởi vì trong lòng đã có ký ức nên Mộc Dương từ xa đã nhận ra được ông ngoại và và bà ngoại của mình.
Vậy nên Mộc Dương liền cất tiếng gọi: “Ông ngoại, bà ngoại.”
Ông bà ngoại vừa nhìn thấy Trương Hiểu Dung và Mộc Dương thì đột nhiên không thèm để ý đến việc đang làm nữa mà vội vàng vẫy tay gọi mẹ con Mộc Dương vào.
Trương Hiểu Dung cũng cười cười đi về phía cánh đồng nhìn xuống ruộng một cái rồi rất tự nhiên mà xắn tay sao lên cầm liềm chuẩn bị xuống ruộng.
Khiến cho Mộc Dương sợ hãi mà kéo tay Trương Hiểu Dung lại.
Nếu như lần này Trương Hiểu Dung còn ngất đi một lần nữa thì sợ là sẽ sảy thai mất.
Ông bà ngoại cũng rất nhanh chóng cản Trương Hiểu Dung lại sau đó kéo bà đi về nhà.
Nhưng Trương Hiểu Dung lại nói công việc vẫn chưa làm xong mà bà ngoại lại không để ý nói: “Không phải để ý tí việc nhỏ này. Hơn nữa vốn dĩ cũng không có nhiều thời gian rảnh. Về nhà uống nước sau đó để bố con đi ra, mình ông ấy cũng có thể làm được hết chỗ việc này rồi.”
Mộc Dương biết Trương Hiểu Dung chắc chắn có chuyện muốn nói với bà ngoại nên khéo léo nói: “Vậy để con đi giúp ông ngoại gặt, mẹ với bà ngoại nói chuyện đi.”
Ông ngoại giơ tay sờ sờ đầu Mộc Dương rồi nói: “Lâu lắm rồi không gặp Dương Dương, giờ vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện.”
Hơn nữa rõ ràng cũng đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Khiến cho ông ngoại tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ cười đến híp mắt lại.
Ông ngoại Mộc Dương rất gầy nhưng nhìn vẫn tràn đầy sức sống và minh mẫn.