Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-08-27 15:53:02
Lượt xem: 137
Thế nhưng rõ là Trương Hiểu Dung không nỡ: “Mẹ, hay là chúng ta cứ sinh nó ra?”
Dù sao cái thai đã sắp được ba tháng tuổi rồi, làm sao Trương Hiểu Dung nỡ bỏ được đây?
Dương Thục Phương thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn quả quyết từ chối: “Chúng ta không đóng nổi tiền phạt đâu.”
Một câu này thôi lập tức dập tắt tia sáng trong mắt Trương Hiểu Dung.
Trương Hiểu Dung nhìn Dương Thục Phương.
Thất vọng cúi đầu.
Dương Thục Phương lại cứng rắn nói: “Dù sao đã xong việc thu hoạch rồi, tranh thủ thời gian giải quyết cho xong chuyện này đi.”
Nói xong, Dương Thục Phương đi thẳng ra ngoài.
Trương Hiểu Dung khẽ sụt sùi.
Trương Hiểu Dung vừa khóc, lời Mộc Dương muốn nói cũng chỉ có thể bỏ ngỏ.
Mộc Dương luống cuống tay chân.
Trương Hiểu Dung còn đang khóc thì Mộc Trung Quốc đi từ ngoài vào.
Rõ ràng ông cũng đã biết tin này, cũng luống cuống không kém.
Hơn nữa hẳn là Dương Thục Phương đã nói gì đó với Mộc Trung Quốc, cho nên Mộc Trung Quốc cũng hỏi: “Hay là ngày mai tôi đưa bà đi bệnh viện? Không thì nhờ em dâu đi cùng cũng được.”
Trương Hiểu Dung nhìn Mộc Trung Quốc: “Dù sao cũng là một sinh mạng mà, lẽ nào ông muốn bỏ thật sao?”
Mộc Trung Quốc nhất thời không thể nói gì.
Trương Hiểu Dung ôm bụng mình, do dự nói: “Không thì để tôi đi trốn?”
Những người muốn có con nhưng không đủ điều kiện theo quy định nên khi sinh con đều trốn đến nơi này nơi kia, miễn tránh được những người bên Hội phụ nữ là được. Chỉ cần sinh được con ra thì ai cũng đành chịu.
Mộc Dương ở bên cạnh nghe được mà trong đầu chỉ thấy kinh ngạc.
Cách như vậy mà Trương Hiểu Dung cũng dám nói ra sao?
Mộc Dương nhìn Trương Hiểu Dung, còn chưa kịp nói gì, Mộc Trung Quốc đã tỉnh táo trước: “Thế tiền phạt thì tính sao đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-153.html.]
Trương Hiểu Dung cắn môi: “Chúng ta nghĩ cách là được mà.”
Mộc Dương không nhịn được vội nói: “Mẹ, mẹ chừng này tuổi đừng mạo hiểm như thế. Huống chi mẹ đã có con với anh rồi…”
Thành thật mà nói, Mộc Dương không dám tưởng tượng mình bất ngờ có thêm một đứa em trai hay em gái gì đó là cảm giác như thế nào.
Nhưng cô nghĩ chắc chắn không phải là chuyện gì hay ho.
Quan trọng nhất là Trương Hiểu Dung đã có tuổi rồi. Tuổi của sản phụ mới là vấn đề đáng sợ nhất đó biết không?
Trương Hiểu Dung không cam lòng đến thế, Mộc Trung Quốc cũng hết cách, chỉ có thể lùi một bước nói: “Nếu không ngày mai tôi đưa bà về bên ngoại một chuyến nhé?”
Hỏi xem ý kiến của người bên nhà họ Trương xem thế nào.
Thực sự thì Mộc Trung Quốc mong muốn mẹ vợ sẽ khuyên nhủ vợ mình.
Lúc này Trương Hiểu Dung mới khẽ gật đầu.
Mộc Dương bó tay toàn tập.
Vậy nên đêm hôm đó ngủ chẳng ngon nổi.
Sáng ra tinh thần Mộc Dương cũng không tốt lắm.
Nhưng may mà buôn bán khá được nên tâm trạng Mộc Dương mới tốt lên một chút.
Sáng nay Trương Hiểu Dung cũng không về bên nhà ngoại mà đợi đến bữa trưa mới nói mình muốn về nhà ngoại một chuyến.
Đương nhiên Dương Thục Phương cũng không ngăn cản gì, chỉ là không nói sẽ cho Trương Hiểu Dung cầm thêm cái gì sang bên kia.
Mộc Dương lo nghĩ Trương Hiểu Dung đang mang thai, trước đó còn ngất xỉu nên vội vàng xung phong nói mình cũng muốn đi cùng.
Dương Thục Phương bèn tỏ vẻ không vui nói một câu: “Có mỗi thế thôi mà rách việc quá đó!”
Nói xong thì hừ một tiếng rồi đi luôn.
Trương Hiểu Dung bị mắng không dám ngẩng đầu lên.
Mộc Dương kéo Trương Hiểu Dung: “Mẹ, mẹ đừng để bụng, tính bà nội vậy đó.”
Trương Hiểu Dung gượng cười, sau đó dẫn theo Mộc Dương ra cổng.