Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:20:37
Lượt xem: 97
Đợi đến lúc sắp đến buổi trưa thì Lôi Hướng Dương cũng đã đi mua về.
Mộc Dương bất giác nhìn vào xe rau của Lôi Hướng Dương một cái.
Nhưng bởi vì bên trên còn phủ một lớp vải nên cũng không nhìn được rõ lắm.
Lôi Hướng Dương trực tiếp nói kết quả với Mộc Dương: “Bán được hơn một nửa rồi, phần còn thừa thì buổi chiều lại bán, nhưng thức ăn chay đều bán hết rồi nên tôi về nhà lấy thêm nữa.”
Buổi chiều những thứ cần bán đều đã bán hết, vậy nên nếu có tiếp tục đi vòng vòng bên ngoài thì cũng không bán được thêm gì nữa nên dứt khoát đi về nhà để bổ sung hàng.
Mộc Dương khẽ gật đầu, thầm thở dài trong lòng. Đồng thời nội tâm cũng có một chút phấn khích.
Cô nhìn sang Lôi Hướng Dương phát hiện tâm trạng của Lôi Hướng Dương xem chừng cũng giống cô.
Tuy là ngày hôm qua Lôi Hướng Dương quả quyết mua thêm ba bộ lòng về nhưng dẫu sao trong lòng cũng không suy xét kỹ lắm. Cũng sợ rằng không bán hết được.
Vậy nên cho đến giờ, Lôi Hướng Dương mới coi như yên tâm.
Sau đó không hiểu sao thấy hơi phấn khích.
Nói thật, có thể đưa ra quyết định chính xác, hơn nữa còn đạt kết quả tốt, sao không mừng cho được?
Cùng với sự phấn khích, hai người còn thấy chút kinh ngạc.
Mộc Dương lẩm bẩm: “Xem ra sắp cải cách thật rồi. Trong tay mọi người vẫn khá là có tiền.”
Năm nay là năm 1986, làn gió cải cách sắp thổi đến đất nước Thần Châu rồi.
Mộc Dương thấy coi như bản thân đã gặp thời.
Lôi Hướng Dương cũng không biết cải cách là cái gì, dù sao ở trong cái thôn trang nhỏ nhoi này, tin tức đều khá khó tiếp cận.
Ngay cả hệ thống hộ gia đình cũng chỉ mới bắt đầu vào hai năm trước.
Lôi Hướng Dương cảm thấy, dường như có rất nhiều thứ mình không bằng được Mộc Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-149.html.]
Rõ ràng đều là người cùng quê, việc hằng ngày cũng giống như nhau, nhưng tin tức của Mộc Dương dường như nhanh nhạy hơn cậu rất nhiều.
Điều này khiến Lôi Hướng Dương có chút chán nản.
Mộc Dương trông thấy Lôi Hướng Dương ủ ột, buồn bực: “Cậu lại làm sao thế?”
Lôi Hướng Dương lắc đầu, chỉ nói một câu: “Tôi thấy mình còn cần cố gắng hơn nữa.”
Mộc Dương bật cười một tiếng: “Cậu còn muốn cố gắng thế nào nữa? Đã sắp liều cả mạng rồi.”
Sau khi nói xong, Mộc Dương cũng không định mất thời gian buôn chuyện với Lôi Hướng Dương. Cho nên không nói linh tinh nữa mà kéo Lôi Hướng Dương bắt đầu làm việc.
Chờ đến khi đã sắp tới bữa trưa, lúc này Mộc Dương mới ôm trong lòng hai đồng đi về nhà.
Bầu không khí trong nhà họ Mộc vẫn còn hơi quái dị.
Dương Thục Phương đanh mặt, cũng không biết ai làm gì khiến bà không thoải mái.
Trương Hiểu Dung thì vẫn nhẫn nhục chịu đựng như cũ, mặc kệ Dương Thục tức giận thế nào, Trương Hiểu Dung cũng không cãi lấy một câu, trái lại bảo gì là làm nấy.
Muốn bao nhiêu cần mẫn thì có bấy nhiêu cần mẫn.
Dương Thục Phương không soi ra được lỗi nào trên người Trương Hiểu Dung dĩ nhiên cũng không có cách nào trút giận lên Trương Hiểu Dương được.
Cho nên khi trông thấy Mộc Dương, sắc mặt bà càng thêm khó coi.
Mộc Dương vẫn đưa một đồng cho Dương Thục Phương: “Cái này biếu bà nội ạ.”
Dương Thục Phương nhận tiền cất vào trong áo, nhìn chằm chằm Mộc Dương một hồi, bỗng nhiên nói một câu: “Cũng không biết là có hiếu thật hay là giả vờ.”
Mộc Dương: ???