Trên mặt Trương Hiểu Dung lúc mới rộ nụ , đó nhỏ giọng : “Còn con nữa đó, đừng quên . Tuy rằng con mới lớn nhưng dù các con cũng ở cạnh cả đời. Không thể thiên vị .”
Mộc Dương mà phân bua gì với Trương Hiểu dung nữa, trái Trương Hiểu Dung như thấy lạ lắm, cảm thấy cũng phục Trương Hiểu Dung thật.
Bởi vì chỉ cho mỗi Trần Xuân Hoa nên Mộc Dương vẫn cho một cách lén lút, cho Mộc Hoan đang vui ở đằng hai viên để nhỏ tự chia cho Mộc Hồng Chiêu.
Sau đó đến mặt Dương Thục Phương.
Dương Thục Phương mở mắt thoáng qua Mộc Dương, dường như chút vui : “Không là kêu ầm lên mệt ? Còn lượn lờ gì đấy?”
Mộc Dương coi như phát hiện , Dương Thục Phương vẻ dễ chuyện.
Trong lòng Mộc Dương thấy khó chịu nhưng sang Trương Hiểu Dung vẫn đang chằm chằm phía thì chỉ đành nén sự khó chịu xuống, lặng lẽ nhét kẹo trong tay Dương Thục Phương, mở miệng : “Mẹ con bảo con tới hỏi bà mệt ? Có uống nước ?”
Dương Thục Phương cúi đầu , thấy là một viên kẹo trái cây mà kinh ngạc sững .
Sau đó Dương Thục Phương Mộc Dương, miệng chợt mấp máy, cũng mắng Mộc Dương phá nhà phá của .
Mộc Dương vội nhỏ giọng chặn lời bà: “Cái chỉ tiêu một hào thôi, cũng mấy viên. Là con thưởng cho con vì việc chăm chỉ nên mới mua cho con. Bà nội đừng vui nhé.”
Miệng Dương Thục Phương mấp máy mấy , cuối cùng vẫn chẳng lời nào, mới lạnh lùng quăng một câu: “Không uống nước. Đừng lượn qua lượn nữa.”
Giọng điệu của Dương Thục Phương tỏ vẻ kiên nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-144.html.]
Mộc Dương cũng vội rời . Trong lòng thầm thêm, con của Dương Thục Phương dữ dằn thế ?
Sau đó, lúc cho Mộc Khai Kim và Mộc Hồng Tinh, Mộc Dương còn hào phóng.
Cô tin hai lớn sẽ đố kị ba cái thứ .
Mộc Khai Kim thấy Mộc Dương hiếu thảo tất nhiên là hớn hở vui vẻ. Song vẫn nhét tay Mộc Dương: “Ông nội thích ăn ngọt, con giữ lấy mà ăn.”
Vừa đầu cảm thán với hai đứa con trai: “Cái Dương đúng là hiếu thảo.”
Mộc Hồng Tinh nghĩ là cũng thể ăn một viên kẹo nên bất ngờ một lúc lâu mới im lặng nhận lấy.
Lúc Trần Xuân Hoa cuối cùng cũng gì đó đúng nên liền ầm lên: “Thím Mộc Dương, cháu đang cái gì đấy? Làm một , né tránh thím như ?”
Đối với việc Trần Xuân Hoa phát hiện chuyện thì Mộc Dương cũng chẳng bất ngờ.
Dù từ lúc cô đến phía Dương Thục Phương thì Trần Xuân Hoa chằm chằm cô .
Làm mà thể phát hiện cho chứ?
Giọng của Mộc Khai Kim cũng hề nhỏ nên khiến cho Trần Xuân Hoa càng rõ hơn.
Mộc Dương chính là đang cố ý.
Nghe thấy Trần Xuân Hoa hỏi như thì Mộc Dương cũng chỉ hi hi mà hỏi bà một câu: “Thím hai, thím lớn như , cón thích ăn kẹo giống như bọn trẻ con chúng cháu thế?”
“ trong tay cháu cũng nhiều, chia cho mấy đứa nhỏ mỗi một cái, còn thừa thì biếu ông nội và bà nội . Nếu như thím hai thích ăn như bằng đưa tiền đây, cháu giúp thím mua chứ?”
Mặt của Trần Xuân Hoa thực sự cũng dày khiến cho Mộc Dương thật sự gì nên lúc đó liền mặt quỷ hỏi bà một câu: “Không còn nữa . Vừa nãy cháu cho chị Hoan Hoan hai cái, bảo chị chia cho Hồng Chiêu một cái. Thím hỏi chị Hoan Hoan xem .”
Trần Xuân Hoa cũng ngại mà thực sự tìm Mộc Hoan để hỏi.
Mộc Hoan vẫn đưa cho Hồng Chiêu nên liền dơ hai cái kẹo cho Trần Xuân Hoa xem.
Kết quả là Trần Xuân Hoa liền cầm lấy một cái mang , bóc và bỏ trong miệng ngậm : “Còn thừa một cái con mang chia cho em trai con .”
Hành động của Trần Xuân Hoa khiến cho Mộc Hoan đột nhiên tức giận : “Mẹ!”
Trần Xuân Hoa hề để ý.
Bộ dáng như của Trần Xuân Hoa thật sự khiến cho Mộc Dương mở mang tầm mắt.