Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-08-13 15:57:24
Lượt xem: 111
Ngay cả sự không thoải mái trong người cũng vơi đi chẳng còn lại mấy.
Mộc Dương thấy vậy càng thêm yên tâm, hai mẹ con cùng ngồi trên ghế nhỏ, bắt đầu ăn cơm.
Trương Hiểu Dung thấy trong bát Mộc Dương không có thịt bèn gắp hết thịt trong bát mình sang cho con. Nhưng Mộc dương lại gắp trả lại.
Dù sao, cô vốn không muốn ăn thịt này lắm, hơn nữa bây giờ cô và Lôi Hướng Dương cùng bán phá lấu, có thể thường xuyên thấy mấy món mặn này, cũng không thèm muốn gì ăn một hai miếng thịt.
Trái lại Trương Hiểu Dung mới càng cần thêm nhiều dinh dưỡng hơn.
Vậy nên Mộc Dương xụ mặt nói: “Mẹ mau ăn đi, ngày nào con cũng có chỗ đồ phá lấu để ăn rồi mà.”
Trương Hiểu Dung không lì bằng Mộc Dương được, thế nên chỉ có thể cảm động mà bỏ vào miệng mình.
Kết quả vừa mới thấy mùi vị của món thịt kia, Trương Hiểu Dung không nhịn được mà thấy buồn nôn.
Ban đầu Trương Hiểu Dung muốn nhè ra, nhưng vừa nghĩ tới không thể bỏ phí đồ ăn đành cắn răng nuốt xuống.
Mộc Dương thấy Trương Hiểu Dung chật vật cỡ đó, cũng giật mình nói: “Nếu ăn không nổi thì thôi, có phải thịt bị bốc mùi rồi không?”
Trương Hiểu Dung che miệng lắc đầu, không ngừng cảm thấy buồn nôn.
Mộc Dương lo cuống lên, buông bát đũa xuống: “Mẹ, mẹ sao rồi? Không phải là mẹ bị ốm rồi chứ? Hay mình đi trạm y tế xem thế nào?”
Mộc Dương quả thật bị doạ sợ.
Nghĩ đến lúc nãy Trương Hiểu Dung không thoải mái, sắc mặt không khoẻ, Mộc Dương càng chắc chắn, khéo là Trương Hiểu Dung bị ốm thật rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-141.html.]
Thế nên Mộc Dương vội la to: “Anh ơi, bố ơi! Hai người mau sang đây, hình như mẹ ốm rồi…”
Cô vừa la to vừa đỡ Trương Hiểu Dung, đặt bát đũa của Trương Hiểu Dung trên bên bếp.
Sau đó đỡ Trương Hiểu Dung ra khỏi nhà bếp khói bụi, ra ngoài hít thở không khí sạch sẽ.
Sau khi ra ngoài, dường như Trương Hiểu Dung cũng đỡ hơn.
Rồi bà lại không hài lòng nhìn Mộc Dương: “Cũng có gì to tát đâu, sao mà lo quá thế?”
Mà lúc này, Mộc Hồng Tinh và Mộc Trung Quốc đã chạy tới.
Mộc Dương vẫn kiên trì nói: “Mẹ hình như không được khỏe, chúng ta đưa mẹ đi khám bác sĩ xem sao đi?”
Mộc Trung Quốc vừa nghe nói Trương Hiểu Dung bệnh rồi thì liền không dám qua loa nữa mà nhanh chóng gật đầu nói bản thân sẽ đi mượn xe.
Trương Hiểu Dung lại giữ Mộc Trung Quốc lại đỏ mặt lắc đầu nói: “Tôi không sao đâu, ông đừng có nghe Dương Dương nói linh tinh, con bé này nó có biết cái gì chứ?”
Mộc Dương vẫn muốn nói tiếp nhưng Mộc Hồng Tinh lại lặng lẽ kéo Mộc Dương, sau đó lắc lắc đầu với cô.
Mộc Dương bỗng nhiên trở nên không hiểu gì.
Mà những người khác trong nhà họ Mộc thì vẫn tiếp tục quan sát tình trạng của Trương Hiểu Dung.
Bình thường sắc mặt của Dương Thục Phương vốn dĩ đã không tốt lắm, lúc này lại càng trở nên u ám hơn hỏi: “Vợ của thằng cả làm sao rồi?”
Không đợi người khác kịp nói gì thì Trương Hiểu Dung đã vội vàng nói một câu: “Con không sao đâu, chỉ là nắng nóng quá, không muốn ăn cơm cho lắm nên Mộc Dương lo lắng thôi, con bé này còn nhỏ không biết cái gì đã liền làm ầm ĩ lên rồi.”
Vừa nghe Trương Hiểu Dung không làm sao thì Dương Thục Phương liền mắng một câu: “Ngày nào cũng kiếm chuyện, còn muốn sống hay không đây?”
Mộc Dương cả người ngơ ngác, căn bản vẫn chưa làm rõ rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
Trương Hiểu Dung vốn dĩ không khỏe nhưng làm sao lại nói bản thân không sao chứ?
Dương Thục Phương lại mắng một câu: “Các người đừng có mà cứ mượn lý do cơ thể không khỏe hay ốm đau gì đó mà lười biếng đấy.”
Nói xong câu này thì Dương Thục Phương liền kéo Mộc Khai Kim đi về nhà ăn cơm.
Dường như cái loa phát thanh là Trần Xuân Hoa vẫn chưa nghe thấy chuyện gì nên vẻ mặt chỉ không vui một chút rồi rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường, đạo đức giả mà để lại một câu: “Chị dâu đừng có mà cố quá, cũng phải nghỉ ngơi nhiều một chút đấy.”
Sau đó Trần Xuân Hoa liền quay về ăn cơm.
Chỉ còn có một mình Mộc Trung Quốc ở lại bên cạnh Trương Hiểu Dung.