Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 131

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:55:37
Lượt xem: 137

Mộc Dương bỗng nhiên liền có phản ứng nói: “Có phải cậu thiếu tiền rồi hay không?”

Lôi Hướng Dương không trả lời vấn đề này của Mộc Dương mà trực tiếp nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Mộc Dương nhất thời thật sự không biết chuyện gì xảy ra.

Thực ra Lôi Hướng Dương nói rất đúng, mấy ngày nay là mấy ngày kiếm được nhiều tiền nhất, tranh thủ mấy ngày này hai người có thể đi nhiều một chút để kiếm thêm ít tiền.

Nhưng Mộc Dương cũng sợ Lôi Hướng Dương vì để kiếm tiền ngay cả mạng cũng không cần nữa, làm mệt đến ốm nên Mộc Dương lại nói với Lôi Hướng Dương: “Nguyên liệu cũng chỉ có từng này, nội tạng lợn cũng đều đã bị chúng ta mua hết rồi, giờ muốn mua nữa thì đi đâu mua bây giờ?”

Mấy ngày nay việc buôn bán phá lấu cũng ngày một tốt hơn.

Nói thật thì mấy ngày nay việc buôn bán của họ ngày càng trở nên nổi tiếng, ít nhất là mấy ngày nay trong thôn đều đang nói về bọn họ.

Mộc Dương chỉ là đi theo cho nên tự nhiên mọi người cũng không chú ý gì nhiều đến cô.

Nhưng mọi người đều nói Lôi Hướng Dương thật sự rất giỏi.

Tuổi còn nhỏ đã biết kiếm tiền.

Cũng có người nói Lôi Hướng Dương rơi vào trong mắt của đồng tiền, làm quen toàn với những người làm kinh doanh và biết kiếm tiền.

Cũng có những người nói số của Lôi Hướng Dương rất khổ.

Nhưng những chuyện này không có liên quan gì lớn đối với Mộc Dương.

Thứ mà Mộc Dương thực sự để ý thời gian thu hoạch vụ chiêm đã sắp bắt đầu rồi.

Vậy nên cô chỉ sợ Dương Thục Phương sẽ không cho cô đi ra ngoài nữa.

Quả nhiên tối hôm qua Dương Thục Phương tranh thủ lúc tất cả mọi người trong nhà đều có mặt nhắc Mộc Dương tạm thời đừng đi giúp Lôi Hướng Dương nữa, đợi đến khi nào mà ở nhà thu hết lúa xong thì hãy đi tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-131.html.]

Lời nói như vậy của Dương Thục Phương căn bản không có gì sai.

Khiến cho Mộc Dương thực sự không có cách nào để từ chối.

Đối với những người nông dân mà nói thì thu hoạch vụ chiêm là chuyện lớn nhất.

Nên mấy ngày nay ngay cả Mộc Khai Kim và mấy người con của ông đều không đi đâu cả.

Mộc Dương nghĩ một chút xong vẫn thương lượng với Dương Thục Phương rằng: “Buổi sáng là lúc bận nhất nên sáng sớm cháu đi sang giúp Lôi Hướng Dương một lúc, sau đó lại về giúp cả nhà thu hoạch lúa có được không?”

Dương Thục Phương lại không thay đổi mà nói: “Buổi sáng là lúc có thể làm được việc nhất, mày nên làm việc của nhà trước, giúp đỡ người khác thì cũng nên có giới hạn chứ.”

Ngữ khí nói chuyện của Dương Thục Phương đã tràn đầy sự oán hận rồi.

Mộc Dương vẫn còn chưa nghĩ ra gì thì Dương Thục Phương đã trực tiếp nhìn Mộc Trung Quốc, sau đó hỏi ông một câu: “Thằng lớn mày nói xem nào.”

Mộc Trung Quốc cũng đã quen với những tư tưởng ở nông thôn cho nên không hề do dự mà phối hợp với Dương Thục Phương nói một câu: “Đương nhiên vẫn là việc làm ruộng quan trọng hơn.”

“Chúng ta thu hoạch lương thực về trước, như vậy trong lòng cũng sẽ yên tâm, đến lúc đó con muốn giúp đỡ cậu ấy thì cứ đi.”

Cách này của Mộc Trung Quốc thực sự rất đúng đắn.

Nhưng Mộc Trung Quốc dù sao cũng là bố ruột của Mộc Dương nên lời ông nói vẫn rất hữu dụng.

Tâm tình của Mộc Dương không tốt chút nào, cô nhìn Mộc Trung Quốc một cái rồi nói: “Nhưng con đã đồng ý với người ta rồi, ngay từ đầu đã nói rõ với người ta mà bây giờ sắp đến thì lại đổi ý thì con làm sao mà ăn nói với người ta đây?”

Làm sao mà có thể thất hứa như vậy chứ?

Hơn nữa cũng không phải là cô không làm.

Mộc Dương nói như vậy rõ ràng là Dương Thục Phương đang cố ý làm khó không để cô đi làm cho Lôi Hướng Dương, cứ luôn khiến mọi người cảm thấy làm như vậy sẽ khiến nhà họ Mộc chịu thiệt.

Loading...