Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-08-05 10:38:50
Lượt xem: 113
Mộc Dương cũng đã chạy biến từ lâu.
Dương Thục Phương mặt mày hằm hằm quay về nhà chính.
Trần Xuân Hoa lặng lẽ nói với Dương Thục Phương: “Cứ để như thế thì không được đâu mẹ, lỗ biết bao nhiêu? Nó đã muốn đi thì bảo nó trưa đừng có về nhà ăn cơm nữa. Thức ăn nhà ta còn chẳng đủ ăn nữa.”
Trần Xuân Hoa lúc này là đang hả hê trước nỗi đau của người ta.
Cũng chẳng biết Dương Thục Phương có nghe lọt hay không, dù sao cuối cùng chỉ lườm Trần Xuân Hoa một cái rồi không nói gì.
Trong lòng Trần Xuân Hoa cũng chẳng sung sướng gì, hậm hực về nhà mình.
Vừa về trông thấy Mộc Hoan thì không nhịn được mắng hai câu: “Sinh mày ra chẳng được cái tích sự gì. Mộc Dương cũng biết kiếm tiền rồi, mày cái gì cũng không biết!”
Mộc Hoan vốn đang dỗ Mộc Hồng Chiêu chơi, nghe thấy thế lập tức thấy ấm ức trong lòng, đanh mặt lại, không thèm dỗ Mộc Hồng Chiêu nữa, nhăn mày nhăn mặt đi ra ngoài.
Trần Xuân Hoa lập tức tức điên lên.
Mộc Hoan đeo cái sọt , giận dỗi ra khỏi nhà họ Mộc, kết quả còn đi chưa được bao xa đã bắt gặp Lôi Hướng Dương và Mộc Dương trên đường.
Mộc Dương đi cùng Lôi Hướng Dương cười nói vui vẻ, cũng không biết đang nói chuyện gì mà mặt cười tươi như mặt trời vậy.
Lôi Hướng Dương cúi đầu nghiêm túc nghe Mộc Dương nói chuyện, dù rằng da dẻ bị cháy nắng rất đen nhưng vẫn không che được ngũ quan đẹp ngời người.
Mộc Hoan không kìm được nhìn thêm.
Mộc Dương cũng trông thấy Mộc Hoan, thu lại nụ cười, không mặn không nhạt chào hỏi một câu: “Chị Hoan, chị đi cắt cỏ lợn đấy à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-130.html.]
Cũng không biết thế nào, ma xui quỷ khiến Mộc Hoan lại nói một câu: “Hai người đi bán đồ ăn đấy à, không thì chị giúp hai người nhé?”
Mộc Dương giật mình, chỉ thấy Mộc Hoan đột nhiên đổi tính đổi nết rồi?
Bình thường ấy à, Mộc Hoan siêu lười biếng.
Mộc Dương còn chưa lên tiếng, Lôi Hướng Dương đã từ chối ngay: “Thôi không cần đâu. Cô cứ đi cắt cỏ lợn đi. Đừng để lỡ việc của mình.”
Nói xong cũng đẩy xe ngoặt vào một con đường khác.
Thái độ của Lôi Hướng Dương lạnh lùng thờ ơ, cũng không có một chút gì nhiệt tình của hàng xóm láng giềng.
Mộc Dương thấy thái độ của cậu, càng không thể nào nói thêm gì với Mộc Hoan.
Mộc Hoan vừa xấu hổ vừa ấm ức, hốc mắt đỏ lựng lên.
Hôm nay Lôi Hướng Dương với Mộc Dương chuẩn bị nhiều thứ hơn bình thường cho nên tiền hôm nay kiếm được cũng nhiều hơn.
Tới chạng vạng mà chưa bán hết. Lôi Hướng Dương và Mộc Dương đẩy xe sang bên đường cái, rất nhanh đã được những công nhân tan làm đi ngang qua mua vơi dần đi.
Nghe ý của Lôi Hướng Dương, cậu còn muốn mở rộng phạm vi buôn bán một chút.
Lôi Hướng Dương nhỏ giọng hỏi Mộc Dương: “Lúc việc đồng áng bận bịu, hai chúng ta có thể chia ra đi bán. Cô bán ở thôn mình, tôi đi sang những thôn khác thử xem.”
Mộc Dương hơi do dự: “Không quen thuộc đời sống chỗ người ta, tự nhiên qua đó có khi nào lại có chuyện không?”
Lôi Hướng Dương cắn răng: “Dù sao mấy hôm nay buôn bán khấm khá. Cũng nên đi kiếm thêm ít tiền.”