Xuyên về thập niên 80, thôn nữ cật lực làm giàu đổi đời - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-07-22 10:12:18
Lượt xem: 311
Mộc Dương đứng vững được rồi thì lạnh lùng nhìn Mộc Hồng Tinh, lại nhìn bộ dáng đứng im không nói gì của Trương Hiểu Dung.
Mộc Dương từng câu từng chữ nhắc nhở Trương Hiểu Dung: “Trước đây là ai nghĩ cách ra cho bà nội, bảo bà nội đi nhắc trước với người nhà họ Vương, bảo họ lừa con và ông nội?”
“Để cho anh đi học thì những chuyện này đều không cần quan tâm.”
“Anh cũng quên ngày trước em giặt đồ cho anh, quên em từ trước đến nay đều không đòi hỏi mẹ bất cứ thứ gì.”
“Gia đình chúng ta từ trước đến nay đều ưu tiên anh trước, chỉ có lần này thôi thì lại hằn học sao?”
“Anh không coi em là em gái thì em cũng coi anh là anh trai nữa.”
Nói xong câu này, Mộc Dương liền trực tiếp quay người đi vào trong nhà.
Mặc dù trong lòng nguội lạnh nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
Đó là sự tức giận.
Nhưng là thay Mộc Dương trước đó tức giận.
Người như Mộc Hồng Tinh thực sự đơn giản chỉ là một tên cặn bã.
Cũng không biết Trương Hiểu Dung nói gì với Mộc Hồng Tinh ở ngoài đó, nhưng dù sao cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Lúc Trương Hiểu Dung vào phòng nhìn thấy Mộc Dương thì trông sắc mặt rất mệt mỏi.
Trương Hiểu Dung ngồi ở bên cạnh Mộc Dương, định mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Bà muốn khuyên Mộc Dương không cần để ý như trước đây.
Nhưng trong lòng bà không tránh được có chút thất vọng.
Trương Hiểu Dung hiểu rất rõ sao Mộc Hồng Tinh lại không hiểu chuyện như vậy, vì dù gì đó cũng là con trai của bà, là anh trai của Mộc Dương.
Cái quan hệ tình thân ruột thịt này thì làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được.
Tương lai Mộc Dương đi lấy chồng rồi thì người duy nhất mà bà có thể dựa vào là Mộc Hồng Tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-116.html.]
Nên cuối cùng thì Trương Hiểu Dung vẫn nói: “Anh của con dù sao cũng là anh của con, nó không thể đi học thì trong lòng sẽ hờn giận.”
“Cũng là do mẹ cứ luôn chiều nó nên nó mới không hiểu chuyện như vậy.”
Ngày trước thì Trương Hiểu Dung cũng không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ có Mộc Dương hiểu chuyện như vậy để so sánh thì liền cảm thấy có sự khác biệt.
Mộc Dương tốn công tốn sức nhiều như vậy, muốn có tiền thì tìm cách kiếm tiến, Mộc Hồng Tinh đi học mặc dù cũng rất vất vả cố gắng, nhưng Mộc Dương vĩnh viễn sẽ không có chỗ đứng trong lòng bà.
“Mẹ, con không trách anh ấy.” Mộc Dương lén nhìn về phía Trương Hiểu Dung thì thấy rõ trên mặt bà hiện rõ vẻ thất vọng.
“Nhưng anh ấy thật sự không hiểu được thế nào là trân trọng.”
“Cứ coi như anh ấy là anh trai ruột của con, nhưng không có chuyện con cứ luôn đối tốt với anh mà anh lại cho rằng đấy là điều đương nhiên được.”
“Trong mắt anh ấy thì con không phải là em gái ruột mà chỉ là một thứ đồ để đổi lấy lợi ích cho anh ấy thôi.”
“Lôi Hướng Dương vì Lôi Luy và Lôi Quân mà dù có thành tích tốt như vậy vẫn nguyện ý nghỉ học ở nhà để nuôi hai em.”
“Con đã tận mắt nhìn thấy rồi, bất luận là ăn thịt hay ăn cơm thì Lôi Hướng Dương đều nhường cho các em trước, rồi bản thân thì ăn sau cùng.”
“Đều là anh trai sao lại có khác biệt lớn như vậy chứ?”
Một loạt những lời nói như vậy của Mộc Dương khiến cho Trương Hiểu Dung không thể nói nên lời.
Trương Hiểu Dung há hốc miệng rất lâu cũng không tìm được ra một lý do nào để biện minh cho Mộc Hồng Tinh.
Mộc Dương hỏi những lời này trực tiếp khiến cho Trương Hiểu Dùn không còn gì để nói.
Nên Mộc Dương liền thay Trương Hiểu Dung hỏi: “Bởi vì từ trước đến nay chúng ta đều đối với anh ấy quá tốt nên anh ấy liền coi đấy là điều đương nhiên, hình thành nên thái độ ích kỷ. Anh ấy không hiểu rằng giữa những người thân thích ruột thịt với nhau cũng cần phải cùng nhau cố gắng mới khấm khá lên được.”
“Anh ấy luôn vì bản thân mình mà chèn ép chúng ta.”
“Anh ấy cho rằng mình đi học là việc lớn nhất nên anh ấy nghĩ những gì mà anh ấy cần thì chúng ta đều phải nghĩ cách làm bằng được.”
“Nên anh ấy không hề thông cảm cho chúng ta.”
“Nếu như tiếp tục như vậy thì tương lai học xong thì anh ấy cũng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ chúng ta như những gì anh ấy nói.”